← Quay lại trang sách

Chương 2396 Chú rể

“Ôi trời ơi, cao đến vậy sao?”Trong đại sảnh, Thôi Lệ Châu ngửa đầu nhìn lên, thấy dây thừng đang treo thi thể được buộc lên xà ngang giữa đại sảnh, xà ngang này cách mặt đất ít nhất khoảng tám, chín mét.

Dây thừng vắt qua xà ngang, buộc một nút thắt bên dưới, tròng vào đầu người chết.

Thi thể ở ngay chính giữa đại sảnh, bởi vì trong đại sảnh có rất nhiều đồ vật đã được vận chuyển ra ngoài nên có vẻ cực kỳ trống trải.

Mà thi thể bị giắt ở giữa không trung như vậy, không biết đại sảnh có lỗ hổng nào mà thi thể kia vẫn còn chậm rãi đung đưa, trông cực kỳ đáng sợ…

Khuôn mặt của nạn nhân đối diện với lối vào chính của đại sảnh, dù khuôn mặt đã bị biến dạng, hơn nữa đã tím tái khó coi, nhưng Triệu Ngọc vẫn có thể nhận ra người chết đúng là chú rể Cát Băng!!!

Lúc đầu, Triệu Ngọc cảm thấy hành động đưa điện thoại lên để so sánh diện mạo của người quá cố đã đủ kinh hồn táng đảm rồi, nhưng điều càng khiến người ta dựng tóc gáy hơn chính là trên người Cát Băng mặc bộ com lê màu trắng, rõ ràng chính là trang phục chú rể trong đám cưới!

Ôi trời ơi…

Không biết là bởi vì rét lạnh hay quái dị mà Triệu Ngọc cảm thấy một người nóng tính như mình không ngờ cũng bắt đầu phát run rồi.

“Chuyện này…” Thôi Lệ Châu cũng nuốt nước miếng một cái, vô cùng nghi ngờ hỏi han: “Thế này là thắt cổ tự sát à? Có vẻ hơi khủng bố đấy…”

Tuy rằng cả người phát run, nhưng Triệu Ngọc vẫn cẩn thận quan sát thi thể trên không trung một chút, thấy thi thể bị treo trên độ cao ước chừng một mét năm đến hai mét, thi thể đã cứng còng từ lâu, hẳn là đã chết được một đoạn thời gian rồi.

Lại nhìn dưới chân thi thể có một chiếc ghế đẩu bị ngã.

Ghế đẩu rất cao, nếu dựng đứng lên thì về cơ bản vừa lúc đạt được độ cao đến chân người chết.

Cho nên trông rất giống như người chết đã giẫm lên ghế đẩu, sau đó duỗi chân đá ngã ghế và treo cổ tự sát…

Triệu Ngọc cố nén cái rét lạnh không hề tầm thường, ngồi xổm xuống, muốn kiểm tra mặt đất thật kỹ càng.

Để kiểm tra một cách kỹ lưỡng, hắn mở chức năng camera trên điện thoại di động ra, muốn chụp một bức ảnh trước đã.

Thế nhưng tới sớm không bằng tới đúng lúc, hắn vừa mới lấy điện thoại ra thì di động vừa lúc nhảy ra yêu cầu cuộc gọi bằng video!

Âm thanh cuộc gọi cực kỳ to, vừa vang đinh linh đinh linh như thế, nhất thời khiến Triệu Ngọc bị dọa!

“Ôi trời ạ… Ấy ấy ấy…”

Triệu Ngọc không cầm chắc di động, cuối cùng vẫn đánh rơi xuống đất.

Mà Triệu Ngọc đột nhiên có điện thoại cũng khiến Thôi Lệ Châu hoảng sợ không nhẹ, cũng kêu theo Triệu Ngọc mấy tiếng, sau khi thấy đó chỉ là cuộc gọi video của ai đó mới nhanh chóng vỗ ngực, thở phì phò…

“Đáng chết!” Triệu Ngọc run rẩy nhặt di động lên, muốn nhận cuộc gọi video, nhưng do đeo găng tay nên hắn đành phải dùng cằm ấn nút nghe.

“A lô? A lô… A lô!” Trong video, khuôn mặt của pháp y Quách Phượng Triển xuất hiện: “Tổ trưởng Triệu, cậu… có thể nghe thấy không? A lô…”

“Nghe thấy, nghe thấy…” Sau một lúc luống cuống tay chân, Triệu Ngọc cuối cùng cũng cầm chắc được điện thoại và nói với pháp y Quách: “Tôi nghe thấy rồi, ông ở đâu thế?”

“Tôi đang ở trên tàu hỏa!” Pháp y Quách nói: “Chúng tôi phải mất một thời gian rất lâu nữa mới có thể đến nơi! Cậu… Tình huống bên phía cậu thế nào rồi?”

“À, tôi đã đến hiện trường rồi!” Triệu Ngọc đưa màn hình điện thoại di động về phía thi thể: “Ông xem này! Ừm… đội pháp y và nhân viên kỹ thuật của Hải Lạp đang trên đường đến đây, phỏng chừng sẽ đến nơi nhanh thôi!”

“Triệu Ngọc” Pháp y Quách nói: “Cậu cho tôi quan sát trước xem sao, kéo gần màn hình một chút…”

“À…” Triệu Ngọc đứng lên, nhắm màn hình ngay khuôn mặt của người chết.

“Ồ? Mặc quần áo à?” Pháp y Quách đầu tiên là cảm thấy bất ngờ, sau đó lại càng thêm kinh ngạc: “Không thể nào, tối như vậy sao? Hẳn là rãnh khóa đè lên động mạch, cậu đi lên phía trước một chút nữa, xem đầu lưỡi có thò ra không?”

Triệu Ngọc lập tức toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng nâng cánh tay lên, khiến màn hình càng gần hơn.

“Hình… Hình như là có thò ra một chút thì phải?” Thôi Lệ Châu đứng sau lưng Triệu Ngọc, cũng nhón chân hỗ trợ quan sát.

“Được, tôi nhìn thấy rồi…” Pháp y Quách hỏi: “Trông có vẻ như đã chết một khoảng thời gian rất dài rồi! Triệu Ngọc, chỗ cậu đang đứng chắc là ở trong nhà đúng không? Nhiệt độ trong nhà bây giờ là bao nhiêu?”

“Ừm… Là bên trong” Triệu Ngọc trả lời: “Vừa rồi bên ngoài khoảng dưới âm 20 độ, trong này cũng không đỡ hơn bên ngoài bao nhiêu đâu!”

“Không gian có thông hay hở gì không?” Pháp y Quách hỏi: “Có tuyết thổi vào không?”

“Ừm…” Triệu Ngọc quan sát một chút, lắc đầu nói: “Cũng tạm, các cửa sổ được đóng rất kín nhưng mà có gió, lúc chúng tôi vào đây còn thấy thi thể đang chậm rãi đong đưa, nhưng mà không quá rõ ràng!”

“Thế à?” Pháp y Quách khẽ nhíu mày, lại chỉ huy: “Cậu để tôi quan sát thi thể lần nữa, xem có vùng da nào lộ ra ngoài hay không, để tôi nhìn kỹ nhìn làn da xem sao…”

“À…” Triệu Ngọc không dám chậm trễ, lại nhắm điện thoại di động ngay thi thể.

“Chờ một chút” Ai ngờ, di động còn chưa quét đến làn da của thi thể thì pháp y Quách lại nhìn thấy gì đó, vội vàng hô: “Cho tôi xem quần của anh ta đi, chỗ đùi hình như có gì đó đang lóe thì phải?”

“À…” Triệu Ngọc lại điều chỉnh màn hình và giải thích: “Nơi đó hình như đã kết băng rồi mà? Có phải là… đã rỉ nước từ đâu không thế?”

“Không phải rỉ nước!” Pháp y Quách nói rất chắc chắn: “Đó là nước tiểu của người chết!”

“Hả!?”

Vừa nghe vậy, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu đều rất bất ngờ.

“Nước tiểu… Nước tiểu?” Triệu Ngọc lập tức nghĩ tới điều gì: “Nói cách khác, anh ta bị treo lên lúc còn sống à?”

“Hoặc là tự sát!” Pháp y Quách nói: “Triệu Ngọc, hay là… Hai người bây giờ đưa thi thể xuống, để tôi quan sát kỹ xem…”

“Tôi… Ông…” Triệu Ngọc nghẹn lời: “Như vậy… Hình như không hay lắm thì phải?”

“Ừm… Chờ một chút” Pháp y Quách ngẫm nghĩ, nói: “Thế này đi! Nếu các cậu không muốn chạm vào thi thể thì đi đến chỗ cao, cẩn thận xem xét cổ của người chết xem sao!

“Nếu không phải tự sát mà là bị giết thì sau khi bị treo lên, người chết bình thường sẽ bám lấy dây thừng theo bản năng, khó tránh khỏi sẽ cứa phải làn da trên cổ!

“Các cậu bây giờ đi lên chỗ cao nhìn xem trên cổ anh ta có vết móng tay hay không?”

“À…”

Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn, người chết bị treo rất cao, mình cần tìm được thứ gì để trèo lên mới có thể đạt tới độ cao tương đương.

Vì thế, hắn đưa tay muốn dựng cái ghế đẩu kia lên.

“Ấy ấy ấy?” Thôi Lệ Châu nhanh chóng nhắc nhở: “Đó là vật chứng đấy! Đội ngũ kỹ thuật còn chưa chạm vào kiểm tra đâu!”

“Vậy…” Triệu Ngọc nhìn bốn phía, trong đại sảnh trống rỗng, không còn vật nào có thể trèo lên nữa, vì thế, hắn đành phải đứng trước mặt thi thể, cúi người ngồi xổm xuống.

“Hả?”

Thôi Lệ Châu lập tức hiểu được ý của Triệu Ngọc, đầu tiên khó xử kêu một tiếng, sau đó mới cực không tình nguyện cưỡi lên cổ Triệu Ngọc!

“Cô ngồi ổn đấy!”

Triệu Ngọc dùng sức đứng lên, Thôi Lệ Châu lập tức đạt tới độ cao giống như thi thể.

Thôi Lệ Châu đã không còn là tay non nữa, dù khuôn mặt thi thể vặn vẹo dữ tợn đáng sợ, nhưng cô ta vẫn tiến đến gần và cẩn thận xem xét cổ người chết một chút.

“Không thấy…” Thôi Lệ Châu lớn tiếng nói: “Tôi không nhìn thấy vết móng tay nào cả!”

“Thế à?” Trong điện thoại, pháp y Quách nói: “Vậy chỉ có thể đợi đến lúc thi thể được mang xuống và kiểm tra xem rãnh khóa có phải đã hình thành khi còn sống hay không thôi”

“Pháp y bên Hải Lạp hoàn toàn có thể kiểm tra, khi nào họ tới thì các cậu cứ dựa theo quy trình mà tiến hành thôi, không cần chờ tôi đâu!”

Sau khi tắt điện thoại, Triệu Ngọc thả Thôi Lệ Châu xuống.

“Nói như vậy thì…” Thôi Lệ Châu ngẩng đầu nhìn về phía thi thể, ánh mắt có vẻ nghi hoặc rất sâu: “Cát Băng thật sự đã sợ tội tự sát à?”