Chương 2397 Thời gian tử vong
“Nhẹ thôi, nhẹ thôi…” Bác sĩ pháp y mặc áo blouse màu trắng yêu cầu trợ lý cẩn thận đặt thi thể xuống: “Chú ý phần đầu, đừng dùng sức quá, cũng đừng nới lỏng quá…”Triệu Ngọc, Thôi Lệ Châu còn có Tịch Mộng Na vừa tỉnh ngủ không lâu, ba người đứng ở một bên, tập trung quan sát công tác xử lý thi thể.
Sau khi thi thể được cho vào túi đựng xác, vị pháp y ở Hải Lạp bước đến gần, bắt đầu tiến hành kiểm tra thi thể bước đầu.
Vì có thể giúp pháp y Quách Phượng Triển có thể quan sát rõ ràng, Triệu Ngọc bảo Thôi Lệ Châu kết nối với pháp y Quách qua cuộc gọi video, ông ta sẽ chỉ đạo qua video toàn bộ hành trình.
“Ôi, tất cả đều đông cứng cả rồi!” Pháp y địa phương nhẹ nhàng ấn ấn quần áo của người chết một chút, thấy quần áo đã trở nên cực kỳ cứng rắn.
“Cởi quần áo ra, xem bên trong…” Lúc này, pháp y Quách chỉ huy qua di động: “Xem bên trong có dính liền hay không?”
“À…” Pháp y địa phương thường xuyên xử lý thi thể đông cứng, Quách Phượng Triển vừa nói như vậy, anh ta lập tức hiểu được, vội vàng đưa tay tháo nút áo của người chết ra.
Sau khi cởi nút thắt, anh ta nhẹ nhàng vén áo trong của người chết lên, lại phát hiện không thể vén được, dường như đã dính liền với thi thể rồi.
“Khả năng tự treo cổ là rất cao” Pháp y Quách thở dài một tiếng, nói: “Chuyện dính liền này chứng minh sau khi người chết treo cổ, làn da vẫn còn mồ hôi, cuối cùng mồ hôi và quần áo đông cứng lại với nhau.
“Thế thì…” Pháp y Quách lại nói: “Kiểm tra một chút rãnh khóa đi, xem nó được hình thành từ lúc nào?”
“Chắc chắn là hình thành khi còn sống” Pháp y địa phương chỉ vào cổ người chết và nói: “Nơi này lõm xuống rất sâu, có vết sưng tấy và hằn sâu rất rõ ràng, hơn nữa, dấu vết rãnh khóa này rất rõ, không có vết siết nghiêng đâu…”
“Vậy… hãy kiểm tra lại quần áo của anh ta” Pháp y Quách lo lắng nói: “Nhất là chỗ cánh tay, cổ tay vv… xem có dấu vết bị siết hay không, có phải hung thủ từng buộc chặt anh ta hay không?”
“Không có” Pháp y địa phương nói: “Vừa rồi tôi cũng đã kiểm tra rồi, không có dấu vết bị buộc chặt, nơi này lạnh như thế, nếu bị buộc lại thì dấu vết sẽ cực kỳ rõ ràng!”
“Oa, nói như vậy thì…” Thôi Lệ Châu hỏi: “Cát Băng thật sự đã tự mình treo cổ tự tử? Không phải có người treo anh ta lên à?”
“Từ những đặc điểm bề ngoài…” Pháp y địa phương nói: “Người chết có khả năng tự tử rất cao, nhưng mà chúng ta phải điều tra thêm một bước nữa mới có thể chắc chắn trăm phần trăm!
“Bởi vì còn có một loại khả năng nữa, chính là hung thủ dùng thuốc làm người chết bị ngất hoặc là gây tê, sau đó treo anh ta lên” Pháp y nói: “Nhưng mà nếu muốn làm vậy thì cần rất nhiều thuốc, chúng ta có thể kiểm tra đo lường ra được!”
“Không sai, nhưng mà…” Trong di động, pháp y Quách bổ sung thêm: “Nếu như người chết bị gây tê thì đặc điểm ngạt thở cơ học sẽ không quá rõ ràng, phần đầu lưỡi thò ra rất ít, còn nữa… Gần như không dễ khống chế hiện trường đâu…”
“Cho nên…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Hẳn là Cát Băng đã tự tử!”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Bây giờ tôi muốn biết rốt cuộc anh ta đã chết từ lúc nào, có thể nhìn ra anh ta bị treo ở nơi này bao lâu không?”
“Chuyện này… khó mà nói đấy nhỉ?” Pháp y địa phương chỉ vào thi thể và nói: “Đây không chỉ là vấn đề nhiệt độ thấp thôi đâu, dưới âm 20 thế này, thật chẳng khác gì một kho lạnh cả!
“Chỉ từ những đặc điểm bề ngoài thì rất khó…”
“Pháp y Quách, ông thì sao?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Ông có thể so sánh với bốn thi thể phía trước không?”
“Không được đâu” Pháp y Quách nói: “Vị trí hoàn cảnh của thi thể này và thi thể nữ dưới gầm cầu khác nhau, còn mặc quần áo nữa, nhìn từ mặt ngoài thì chỉ sợ rất khó phán đoán, nhưng mà…”
“Hẳn là thời gian không ngắn” Pháp y địa phương chỉ vào một chi tiết trên cổ người chết và nói: “Nơi này dường như đã có dấu hiệu tháo nước… Mà thứ này sẽ không xuất hiện cho đến khi được đóng băng ít nhất hai tuần…”
“Không phải chứ?” Thôi Lệ Châu nhớ lại: “Vụ án thi thể nữ cuối cùng hình như là mười ngày trước đúng không?”
“Tháo nước nghĩa là sao?” Triệu Ngọc hỏi một câu.
“À, ví dụ như khi đặt một miếng thịt vào ngăn đá của tủ lạnh, bình thường chúng ta sẽ bọc nó trong túi plastic, nếu không thì hơi nước của thịt đông sẽ nhanh chóng bốc hơi lên, khiến thịt trở nên rất khô…
“Tương tự như vậy” Anh ta chỉ vào làn da trần của thi thể và nói: “Thi thể bị đông lạnh cũng sẽ xảy ra trường hợp như thế, các anh có thể thấy, ở vùng rìa làn da trần này có màu nhạt hơn, đây là hiện tượng tháo nước!
“Bình thường nếu xuất hiện tình huống này thì tức là thi thể hoàn toàn tháo nước, hơn nữa cần một khoảng thời gian nhất định!”
“Trong phòng có dòng khí mỏng manh, lại tương đối khô ráo, không thể dùng kinh nghiệm thông thường để phán đoán được!” Pháp y Quách phân tích.
“Pháp y Quách” Triệu Ngọc nói: “Thời gian tử vong của người chết đóng vai trò rất quan trọng, chuyện này sẽ trực tiếp phán định anh ta có phải là sát thủ dưới gầm cầu hay không!
“Cho nên các ông có thể cho tôi một thời gian chuẩn xác không?”
“Có thể, điều này không thành vấn đề” Pháp y địa phương nói: “Bên phía chúng tôi thường xuyên xử lý thi thể đông cứng, thông qua kiểm tra và xét nghiệm vật lưu lại trong dạ dày của người chết, trên cơ bản có thể tìm ra thời gian tử vong chính xác trong vòng một tuần!”
“Thông qua kết quả thoái hóa tuần tự của mô gan” Pháp y Quách nói ra một danh từ: “Tôi gần như có thể cho ra kết quả chính xác trong vòng ba ngày…”
“Thế thì thật tốt quá” Triệu Ngọc nói với pháp y địa phương: “Nếu như vậy thì cứ di chuyển thi thể đến Cục Cảnh sát của các anh trước đi! Khi nào pháp y Quách đến đây thì các anh cùng nhau xử lý nhé!”
“Được… Được!” Pháp y địa phương gật đầu đồng ý, sau đó lại bắt đầu tiến hành kiểm tra thi thể theo lệ thường.
Kết quả, anh ta vừa mới lục túi quần của người chết thì lập tức tìm được một thứ bên trong.
Anh ta thấy một chiếc điện thoại di động Xiaomi Mi và một quyển truyện tranh…
“Đây là cái gì thế?” Thôi Lệ Châu tò mò: “Tại sao lại có cả quyển truyện tranh thế? Ủa? Còn không phải tiếng Trung nữa…”
Mọi người đều đến gần nhìn, thấy trên quyển truyện tranh toàn là tiếng Nga.
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc cũng khá ngạc nhiên: “Quyển truyện tranh nước Nga à?”
“Cái này… Đây là…” Nhưng mà Tịch Mộng Na chỉ liếc một cái là lập tức nhận ra: “Đây là vụ án thi thể nữ trên cầu treo Bucharest!”
“À… Thật đúng nhỉ!” Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu cũng nhìn thấy cầu treo bức tranh trên bìa ngoài, dưới gầm cầu còn có một chiếc dây thừng dùng để thắt cổ.
“Viễn Đông Nga*, nhất là những nơi khá gần khu vực của chúng tôi” Pháp y địa phương nói: “Đã bị nơi này của chúng ta ảnh hưởng, thậm chí còn xuất bản không ít quyển truyện tranh bằng tiếng Nga…
* Viễn Đông Nga hay Transbaikalia là một thuật ngữ chỉ những vùng của Nga ở Viễn Đông, ví dụ: những vùng cực đông của Nga, giữa Hồ Baikal ở Trung Siberia, và Thái Bình Dương.
“Chẳng qua…” Anh ta nhìn thi thể và nói: “Người định đi tự tử mà lại mang theo một quyển truyện tranh sao?”
Triệu Ngọc vốn định lấy quyển truyện tranh để xem cho kỹ, nhưng bởi vì nó vẫn chưa được kiểm tra và xét nghiệm nên chỉ có thể tạm thời bị nhân viên kỹ thuật bỏ vào túi vật chứng.
“Tôi cảm thấy sự thật đã càng ngày càng rõ ràng rồi!” Thôi Lệ Châu nhìn quyển truyện tranh trong túi vật chứng, nói: “Có khi quyển truyện tranh này là của cô dâu, Cát Băng sở dĩ sử dụng thủ pháp giết người trong vụ thi thể nữ dưới gầm cầu là vì đã tham khảo quyển truyện tranh này…”
“Hắn đã dùng phương thức giết người đặc thù này để báo thù cho cô dâu!”
“Cho nên…” Tịch Mộng Na nói: “Người này chính là sát thủ dưới gầm cầu, không còn gì để nghi ngờ nữa! Hắn giết người xong rồi chạy đến đây thắt cổ, tự tử vì tình!”
“Không!” Nhưng Triệu Ngọc lại lắc đầu nói: “Nếu thật sự là thắt cổ tự tử thì anh ta càng không cần phải gây án một cách cẩn thận như thế, không lưu một dấu vết nào như thế!”
“Vụ án này…” Triệu Ngọc nhìn thi thể, nhíu chặt mày nói: “Tuyệt đối không đơn giản như vậy đâu!”