← Quay lại trang sách

Chương 2398 Mối thù hận giống nhau

Cạch cạch cạch…Cạch cạch cạch…

Triệu Ngọc nghe thấy tiếng hai hàm răng của Nhiễm Đào run lên, còn Nhiễm Đào thì không ngừng giậm chân, dường như chỉ cần dừng lại là sẽ bị đông lạnh thành cây băng vậy.

Triệu Ngọc cũng chưa bao giờ trải qua khảo nghiệm giá lạnh như thế, dường như cả khuôn mặt lẫn đầu óc đều bị đông lạnh vậy, tư duy cũng trở nên hơi chậm chạm.

Lạnh!

Thật sự là rất lạnh!

Trời dần về khuya, nhiệt độ không khí cũng liên tục giảm mạnh, một cơn gió lạnh thấu xương từ thảo nguyên trống trải thổi tới, đoàn người Triệu Ngọc vốn đã lạnh cóng lại càng thêm run rẩy.

“Nếu cậu không chịu được nữa” Triệu Ngọc nói với Nhiễm Đào: “Thì cậu lên xe sưởi ấm trước đi!”

“Thôi, dù thế nào cũng phải báo cáo xong với anh chứ” Nhiễm Đào chỉ vào ô tô bị cháy đen phía xa và nói: “Anh xem đi! Đây chính là phương tiện giao thông mà hung thủ sử dụng để gây án!”

Chiếc ô tô bị đốt trọi này nằm ở bãi đất trống ngoài cửa, bởi vì khoảnh sân ấy khá trống trải cho nên chuyện ô tô bị thiêu không lan ra các công trình khác.

“Lúc ngọn lửa cháy bùng lên, nhất định không có gió đâu, đúng không?” Thôi Lệ Châu tập trung quan sát hoàn cảnh và nói: “Nếu giống như bây giờ thì chắc chắn đã đốt cả đại sảnh rồi!”

“Cũng chưa chắc đâu!” Nhiễm Đào nói: “Vừa rồi, cảnh sát địa phương có nói rằng xe vẫn chưa hoàn toàn bị cháy sạch, có lẽ do lúc ấy, trời vẫn đang có tuyết rơi!”

“Đây là…” Thôi Lệ Châu gần gũi quan sát một chút, hỏi: “Đây là loại xe gì thế? Logo xe bị cháy hết rồi!”

“Đây là Ford Edge” Triệu Ngọc nói: “Hẳn là màu xám bạc, có thể nhận ra từ trên sàn xe!”

“Đúng thế, là màu xám bạc” Nhiễm Đào nói: “Một chiếc xe ô tô như vậy chạy trên đất tuyết thì không dễ phân biệt đâu!”

“Lốp xe này…” Triệu Ngọc ngồi xổm xuống chỉ vào lốp xe, nói: “Hẳn là lốp xe được cải tiến đặc biệt để chạy trên tuyết, độ bám vào đất rất mạnh, không sợ bị trượt!”

“Sếp thật lợi hại!” Nhiễm Đào nói: “Trương Quyền Khánh đã nhận ra chiếc xe này chính là của Cát Băng! Anh ta đã mua vào năm kia, vừa mua xong là đi cải tiến, được sử dụng đặc biệt cho mùa đông…”

“Chẳng lẽ…” Tịch Mộng Na tò mò nói: “Các anh không thấy kỳ quái sao? Nếu Cát Băng chính là hung thủ, hơn nữa đã quyết định thắt cổ tự tử thì tại sao còn phải thiêu hủy chiếc xe chứ? Người đã chết rồi mà vẫn còn muốn thiêu hủy chứng cứ à?”

Lời nói của Tịch Mộng Na nói trúng vào trong lòng Triệu Ngọc, hắn cũng cảm thấy nếu Cát Băng thật sự là sát thủ dưới gầm cầu, thì việc thiêu hủy chứng cứ hiển nhiên là điều thừa!

“Có lẽ…” Thôi Lệ Châu suy đoán: “Cát Băng cố ý đốt cho vợ chưa cưới của hắn? Ở trong xe này chẳng phải có quần áo của những người bị hại sao? Đấy, giống như hoá vàng mã, tế điện cho người vợ đáng thương đã mất của hắn?”

“Vậy…” Nhiễm Đào đưa ra dị nghị: “Chỉ đốt đồ đạc của mấy cô gái đó chẳng phải là xong rồi à? Tại sao lại đốt cả ô tô và xe trượt tuyết làm gì? Làm thế chẳng phải là muốn hủy diệt chứng cứ à?”

“Ừm… Tôi cũng thấy hung thủ làm vậy là muốn hủy diệt chứng cứ!” Tịch Mộng Na nói: “Có phải là trong kế hoạch của Cát Băng, hắn vốn không muốn tự tử hay không? Thế nhưng… sau khi đốt xe, hắn cảm thấy cuộc sống đã mất đi ý nghĩa, cho nên mới… mới tự tử?”

Lúc mọi người thảo luận, nhân viên kỹ thuật của Cục Cảnh sát Hải Lạp cũng đang làm công tác xử lý chiếc ô tô ấy.

Lúc này, bọn họ đã dỡ chiếc xe trượt tuyết đã cháy thành than ra khỏi xe, chiếc xe trượt không bị cháy quá nặng, vẫn có thể nhìn thấy lớp nước sơn.

“Không thấy lắp ống dẫn khí nén…” Tịch Mộng Na nói: “Xem ra, giống hệt như những gì nữ pháp y kia nói, đây là một chiếc xe trượt tuyết hoàn toàn chạy bằng điện!”

“Nhìn kìa… cái này… cái này chẳng phải là..

Lúc này, Nhiễm Đào nhìn thấy một cái thùng dụng cụ đã bị tan chảy ở nơi nhân viên công tác vừa di chuyển xe trượt tuyết.

Bên trong thùng dụng cụ có máy khoan điện và các loại mũi khoan, ngoài ra còn có rất nhiều vòng sắt và dây thừng, thậm chí còn có cả ròng rọc…

“Cho dù… Cát Băng rốt cuộc đã chết như thế nào đi nữa” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Mấy thứ này chắc chắn là công cụ gây ra vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu! Gần như không sai một chút nào so với dự đoán lúc trước của chúng ta…”

Sau khi nói xong, Triệu Ngọc cất bước tiến lên, không ngờ lại cúi người vươn hai tay dùng sức nhấc chiếc xe trượt tuyết kia lên!

Mọi người đều kinh ngạc khi thấy Triệu Ngọc có thể rất dễ dàng nhấc xe trượt tuyết lên khỏi mặt đất.

“Sếp à, anh, anh làm cái gì vậy?” Vừa mới hỏi xong, Thôi Lệ Châu đã lập tức nghĩ tới đáp án: “À… Anh đang kiểm tra xem có phải hung thủ nâng được xe trượt tuyết lên ô tô hay không chứ gì?”

“Thật sự là không nặng lắm…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Xem ra, một người đàn ông trưởng thành cường tráng hoàn toàn có sức lực khuân vác xe trượt tuyết!”

“Nhưng mà…” Tịch Mộng Na chợt nảy ra một suy nghĩ: “Tuy rằng một người có thể khuân vác, nhưng không có nghĩa là kẻ sát nhân không có đồng bọn! Lỡ như Cát Băng không hề gây án một mình thì sao?

“Sở dĩ hắn thiêu hủy dấu vết là vì muốn bảo vệ kẻ đồng lõa kia?”

Vừa nghe thấy Tịch Mộng Na nói như vậy, tất cả mọi người đều ngây ra một lúc, cảm thấy lời nói của Tịch Mộng Na hơi mơ hồ, nhưng trên thực tế thì không phải không có khả năng.

“Thế nhưng…” Thôi Lệ Châu thử phản bác: “Nếu thật sự là vì bảo vệ đồng bọn thì tại sao không vứt ô tô xuống sông băng? Hoặc là đào hố chôn số chứng cứ này đi, hoặc là ném vào nồi hơi nào đó?”

“Không phải chứ? Tại sao phải làm như vậy?” Tịch Mộng Na kiên trì luận điểm của mình: “Bỏ xe ô tô ở đây là Cát Băng có thể ôm tất cả tội danh vào người mình à?”

“Thuyết tòng phạm có vẻ không được thành lập thì phải?” Nhiễm Đào nói: “Tôi đã học được không ít thứ chỗ lão Ngô (Ngô Tú Mẫn), từ góc độ Tâm lý học mà nói thì khả năng Cát Băng có đồng lõa không lớn đâu!”

“Hễ chỉ số thông minh mà online thì không bao giờ cùng Cát Băng gây ra vụ án giết người kiểu này đâu!” Nhiễm Đào nói: “Hơn nữa, cũng đâu ai có mối hận giống Cát Băng?”

Ai ngờ, Nhiễm Đào vừa nói như vậy, một ý định kỳ quái bỗng nhiên nhảy ra trong đầu Triệu Ngọc.

Mối hận giống nhau…

Tại sao những lời này nghe quen tai như vậy chứ? Có vẻ như trong vụ án lớn nào đó hồi trước, hắn cũng từng gặp được trường hợp tương tự thì phải?

Thế thì…

Trong vụ án giết người dưới gầm cầu, ngoại trừ Cát Băng ra, thật sự không có ai có mối hận giống như anh ta ư?

Cái chết của cô dâu Kseniya không thể nghi ngờ đã gây ra nỗi đau xót rất lớn cho chú rể Cát Băng, thế thì…

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc cúi đầu hô một tiếng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, từ khi bắt đầu điều tra vụ án này tới nay, ánh mắt mình chỉ thả ở trên người Cát Băng!

Bởi vì cô dâu không có người nhà hay bạn thân, cho nên mình dường như đã xem nhẹ vấn đề của cô ta.

Thế thì… Ở trong vụ án này, liệu có thể có một người như thế, một người bạn hoặc người thân của Kseniya sẽ đứng ra báo thù cho cô ta hay không?

Đáng chết…

Triệu Ngọc lúc này mới ý thức được mình đã sơ sót một vấn đề lớn, không ngờ hắn lại không hề phái người đi điều tra các mối quan hệ của cô dâu!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng lấy điện thoại ra, muốn ghi chép lại, sau đó sẽ phái Tăng Khả triển khai điều tra.

Nhưng đúng lúc này, một nhân viên kỹ thuật đang kiểm tra ô tô đến gần và nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, trên bề mặt xe có những hoa văn rõ ràng và quy tắc, thảm bên trong xe đã bị cháy hết, chỉ từ hai điểm này là có thể phán đoán được ô tô bị người ta phóng hỏa, hơn nữa còn sử dụng xăng…”