← Quay lại trang sách

Chương 2412 Mối hoài nghi không thông thường

Sáng sớm hôm sau, khi Nhiễm Đào và Thôi Lệ Châu đi vào văn phòng, không ngờ lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ!Có rất nhiều bức tranh nằm rải rác trong phòng, gần như phủ kín sàn nhà.

Trên màn hình cũng xuất hiện vô số hình ảnh, trong ảnh đều là những sản phẩm mua bán trực tuyến…

Mà lúc này, Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na đều để chân trần, ngồi xếp bằng dưới đất, bốn mắt nhìn chằm chằm các bức ảnh, đang tập trung suy nghĩ điều gì đó…

Mặt khác, Tăng Khả đã về tới văn phòng không biết từ lúc nào, cậu ta đang đánh bàn phím rất nhanh trước máy tính, dường như đang khẩn trương điều tra thứ gì đó…

“Sếp à…” Thôi Lệ Châu nhanh chóng chạy đến trước mặt Triệu Ngọc và quan tâm hỏi han: “Các… Các anh đang muốn phi thăng à?”

“Cái gì mà phi thăng hả?” Triệu Ngọc tạo tư thế như một phật tử vậy: “Tôi đang giúp cô siêu độ đấy!”

“Xuống địa ngục đi!” Thôi Lệ Châu mím môi lại: “Miệng anh chẳng bao giờ nói ra được từ nào tốt đẹp cả!”

“Nếu là siêu độ thì…” Nhiễm Đào lại nghiêm túc nói với Triệu Ngọc: “Hình như anh còn thiếu một chiếc áo cà sa nhỉ?”

Nhiễm Đào vừa nói như vậy, Tịch Mộng Na thật sự buồn cười, lập tức bật cười ha ha.

“Sếp à, tôi biết anh thích giả thần giả quỷ” Thôi Lệ Châu nhìn kỹ hình ảnh trên màn hình và nói: “Nhưng mà anh cũng không thể mê tín chứ, anh đây là muốn dựa vào samdambi* để giải quyết vụ án sao?

* Samdambi là một loại nghi thức trong đạo Tát Mãn của dân tộc Mãn, mục đích là để chữa bệnh, trừ tà, cầu phúc, bói toán và tiên đoán các vấn đề khác mà mọi người cần giải quyết.

“Hay là, hay là… Chết tiệt…” Thôi Lệ Châu bỗng nhiên thấy rõ trên màn hình lớn vậy mà còn có rất nhiều đồ chơi tình dục, lập tức kinh dị mà chậc lưỡi nói: “Anh… ngay cả khẩu vị mà anh cũng thay đổi rồi à? Mấy thứ này chẳng phải đều là… đồ dùng thủy tinh ư?”

“Hừ hừ…” Nghe thấy lời nói của Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc mỉm cười với Tịch Mộng Na, nói: “Nhìn đi… Tôi đã bảo là Tiểu Thôi rất thạo nghề rồi mà? Cô ta liếc qua một cái là có thể nhìn ra ngay rồi…”

“Chết tiệt, sếp à…” Nhiễm Đào nuốt một ngụm nước miếng, kinh ngạc nói: “Anh… Anh thật sự thay đổi khẩu vị à? Nói vậy, chẳng phải tôi gặp nguy hiểm rồi sao, tôi đẹp trai như thế cơ mà?”

Nói xong, Nhiễm Đào còn kéo áo của mình vào chặt hơn.

“Tiểu Thôi” Triệu Ngọc hỏi: “Sao cô có thể chỉ liếc một cái đã nhận ra đồ vật trên màn hình đều là cho đàn ông dùng chứ?”

“Tôi… Này! Anh đừng có nghĩ linh tinh” Thôi Lệ Châu nói: “Lúc trước, trong một lần trộm đồ, tôi từng trộm hẳn một túi to đấy, ghê tởm chết đi được… Sau này mới biết được chủ nhân căn phòng là…”

“Là ai?” Triệu Ngọc hỏi dồn.

“Chuyện tình sau núi* ấy…” Thôi Lệ Châu nói: “Anh biết rõ mà còn cố hỏi à?”

* Chuyện tình sau núi (tựa gốc tiếng Anh: Brokeback Mountain) là một bộ phim Mỹ, nói đến mối tình giữa hai chàng cao bồi ở miền Tây Hoa Kỳ vào những thập niên 1960, 1970, 1980.

“Sếp à…” Cuối cùng, Nhiễm Đào cũng nhìn ra điều gì, lập tức chỉ vào bức ảnh dán trên bảng trắng mà nói: “Người này… không phải anh rể của Cát Băng à? Anh thế này là… thế này là có ý gì?” Nhiễm Đào đi đến gần một bức ảnh và hỏi: “Hàn Trại… biến thành nghi phạm sao?”

Triệu Ngọc tuy rằng không trực tiếp trả lời, nhưng mà Nhiễm Đào dĩ nhiên đã có đáp án, bởi vì anh ta rõ ràng nhìn thấy trong hầu hết các bức ảnh đều có Hàn Trại.

Hơn nữa, trong một bức ảnh, Hàn Trại mặc chiếc áo bông màu trắng, trông đồng bóng, khá phóng đãng lẳng lơ…

“Có thể Hàn Văn… đã lừa chúng ta!” Triệu Ngọc nói: “Chẳng qua vì cô ta là một pháp y thường xuyên công tác ở tuyến đầu, cho nên cô ta đã che giấu được một cách hoàn mỹ, không ngờ ngay cả một thần thám siêu cấp như tôi cũng không nhìn ra!”

“…” Mọi người đều nghẹn lời không nói được gì.

Tịch Mộng Na cũng ôi chao đầy ngạc nhiên, lại nảy sinh nhận thức mới về độ dày mặt của Triệu Ngọc.

“Hàn Văn, nữ pháp y…” Thôi Lệ Châu hỏi: “Cô ta làm sao cơ? Cô ta lừa anh cái gì?”

“Khi tôi nói với cô ta rằng người bị hại trong vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu tại Mãn Châu là bốn phù dâu kia” Triệu Ngọc nói: “Có lẽ cô ta cũng đã biết sát thủ dưới gầm cầu là ai! Cho nên cô ta muốn cực lực chuyển dời tầm mắt của chúng ta đi, muốn bảo vệ tên hung thủ kia!”

“Ôi trời ơi…” Nhiễm Đào vò đầu nói: “Anh nói… nghe chắc chắn thế? Chẳng lẽ… có chứng cứ rồi à?”

“Nếu có chứng cứ thì tôi đã cho người đi bắt từ lâu rồi!” Triệu Ngọc đứng dậy từ trên mặt đất, chỉ vào bức ảnh chụp hắn và Hàn Văn và nói: “Lúc hỏi thăm cô ta, cô ta luôn cố ý dẫn sự chú ý của chúng ta lên người Cát Băng, thế nhưng… Cô ta đã làm hơi quá!”

“Chúng tôi đã tra xét rất nhiều bản ghi chép thẩm vấn…” Tịch Mộng Na nhún nhún vai nói: “Cát Băng vốn dĩ không hề thích tiểu thuyết trinh thám, ít nhất không thể hiện quá rõ ràng. Nhưng cách nói của Hàn Văn lại hoàn toàn ngược lại”

“Mới đầu, chúng tôi chỉ cho rằng hung thủ rất có thể là phụ nữ, sau đó liên tưởng đến thanh mai trúc mã, cho nên mới bắt đầu chú ý đến chị của Hàn Văn là Hàn Tình” Triệu Ngọc nói: “Thế nhưng Hàn Tình đã được loại trừ mối hiềm nghi, hơn nữa, Hàn Tình còn nhỏ hơn Cát Băng một tuổi!”

“Nhỏ hơn một tuổi…” Nhiễm Đào nghe mà chỉ thấy hồ đồ, Thôi Lệ Châu cũng càng thêm tò mò.

“Hừ, em gái thứ hai, em gái thứ nhất… ai chúng ta cũng đã nghĩ tới, nhưng lại quên anh trai của họ!” Triệu Ngọc đột nhiên chỉ một ngón tay vào bức ảnh của Hàn Trại: “Hàn Trại và Cát Băng cùng tuổi, bọn họ là hàng xóm từ nhỏ, cùng chơi đùa, cùng lớn lên bên nhau, là bạn thân của nhau, mối quan hệ của bọn họ còn thân thiết hơn cả thanh mai trúc mã!”

“Hơn nữa…” Tịch Mộng Na phụ họa theo: “Tình cảm của hai người bọn họ rõ ràng đã vượt qua phạm trù tình bạn, đã thăng hoa…”

“Chết tiệt!” Thôi Lệ Châu trừng to mắt: “Ý của anh là hai người bọn họ không chỉ là bạn từ nhỏ mà là… có mối quan hệ đó hả?”

“Có… Có nhầm hay không?” Nhiễm Đào nhớ tới cái gì, vội vàng nói: “Hàn Trại kết hôn, hơn nữa còn cưới chị của Cát Băng! Anh ta… Thân phận của anh ta là anh rể của Cát Băng! Nếu có loại khuynh hướng này thì tại sao còn muốn kết hôn?”

“Đúng vậy…” Thôi Lệ Châu hỏi: “Sếp à, tôi đã từng gặp Hàn Trại ở bệnh viện rồi, bề ngoài đẹp trai như thế, trông đâu giống lắm? Trông rất bình thường…”

“Thế à?” Triệu Ngọc búng tay một cái với Tăng Khả, nói: “Mọi người xem đoạn video này đi, đây là video mà cảnh sát Hải Lạp quay lại lúc tôi và Tịch Mộng Na hỏi thăm Hàn Trại và Cát Băng! Mọi người chú ý nhìn bàn lãnh đạo, nhìn các khách quý đang ngồi nghiêm chỉnh, nhìn cẩn thận vào…”

Vừa dứt lời, Tăng Khả lập tức mở ra đoạn video liên quan.

Trên màn hình xuất hiện cảnh tượng Triệu Ngọc đứng trên bàn lãnh đạo ở sân polo.

“Nhìn các khách quý này sao?” Thôi Lệ Châu đi lên phía trước hai bước, vừa nghiêm túc quan sát vừa nói: “Mấy vị khách quý đó có vấn đề gì thế? Bọn họ chỉ thường thường quay đầu lại mà thôi…”

“Đúng thế” Triệu Ngọc ra hiệu, Tăng Khả tạm dừng đoạn video, chỉ nghe Triệu Ngọc nói: “Mấy vị khách quý đó có một đặc điểm, ai có thể nhìn ra?”

“Ừm…” Thôi Lệ Châu muốn nói lại thôi.

“Đều… Đều rất béo à?” Nhiễm Đào đoán.

“Bọn họ đều là nam!” Triệu Ngọc nói: “Lúc trước, tôi đã bảo Tăng Khả dùng phần mềm vẽ chuyên nghiệp để đo, những vị khách nam này cứ mười giây lại giả vờ lơ đãng quay đầu lại! Lúc ấy, Tịch Mộng Na ngồi ở bên cạnh tôi, những người này giả vờ đang nhìn chúng ta nói chuyện, nhưng trên thực tế, mắt của bọn họ lại đang nhìn Tịch Mộng Na!”

“Oa…” Thôi Lệ Châu nuốt một ngụm nước miếng: “Lòng vòng một hồi lâu như vậy, hóa ra là anh chỉ muốn khen ngợi vẻ đẹp của búp bê Barbie này thôi sao?”

“Cám ơn!” Tịch Mộng Na nói lời cảm ơn.

“Thế nhưng…” Triệu Ngọc vẫn chỉ Hàn Trại trong màn hình: “Mọi người nhìn kỹ anh ta đi, từ đầu đến cuối, anh ta không hề liếc nhìn Tịch Mộng Na thêm một cái nào!”

“Không phải chứ?” Thôi Lệ Châu trừng to mắt, không thể tin nổi: “Anh là thần thám cơ mà? Sao kết luận một cách tùy tiện thế? Chỉ bởi vì anh ta không liếc nhìn Barbie nhiều nên anh ta phải là ‘Chuyện tình sau núi’ sao?”

“Đúng, tôi đã đưa ra kết luận như vậy đấy!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại không hề phủ nhận mà nói: “Tất cả những người đàn ông có mặt đều muốn nhìn trộm Tịch Mộng Na, thế nhưng anh ta thì không, vậy thì… anh ta không bình thường!”