← Quay lại trang sách

Chương 2413 Nghi phạm có điều kiện thuận lợi nhất

“Cô vợ lúc ấy cũng ở đó, lỡ như anh ta chỉ là một người đàn ông chính trực thì sao? Chính nhân quân tử?” Thôi Lệ Châu vẫn cảm thấy hơi quá gượng ép“Chính nhân quân tử? Hừ…” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, chỉ vào đoạn video và nói: “Tôi đâu nói các nam khách quý này không đứng đắn? Mọi người đều yêu cái đẹp, thích ngắm mỹ nữ đâu phải tội chết? Nhìn mấy cái thì đã làm sao?” Triệu Ngọc nói: “Hơn nữa, vợ anh ta còn đang ở dưới sân chơi polo đấy!”

“… Sếp à…” Lúc này, Nhiễm Đào khẩn trương mà nói: “Ý của anh là Hàn Trại và Cát Băng có tình cảm, cho nên khi anh ta phát hiện Cát Băng đã treo cổ thì đã giết chết bốn người đẹp kia, báo thù cho Cát Băng?”

“Thế nhưng…” Anh ta nói ra nghi hoặc của mình: “Nếu hai người họ có mối quan hệ đó thì tại sao Cát Băng lại muốn kết hôn chứ? Hơn nữa, còn cưới một cô dâu người Nga?”

“Về điểm này, tôi vẫn chưa biết rõ ràng, nhưng mà…” Triệu Ngọc nói: “Nếu Hàn Trại cưới chị của Cát Băng thì tại sao Cát Băng không thể cưới một cô dâu nước ngoài chứ?”

“Có lẽ…” Tịch Mộng Na phụ họa theo: “Hai người bọn họ đã cãi nhau, Cát Băng tức giận nên mới muốn kết hôn với Kseniya?”

“Không đúng” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Nếu là vì tức giận mới cưới Kseniya thì tại sao Cát Băng còn muốn thắt cổ? Nếu anh ta và cô dâu không có tình cảm thì tại sao phải phát đoạn video bất nhã kia trong đám cưới?”

“Ai biết được?” Triệu Ngọc phẫn nộ nói: “Có lẽ là da mặt mỏng, cảm thấy rất mất mặt?”

“Sếp à, anh không thể như vậy đâu!” Thôi Lệ Châu chỉ vào đống hàng hóa đặc biệt đầy màn hình và nói: “Anh nghiên cứu cả đêm mà chỉ nghiên cứu ra ‘Chuyện tình sau núi’ sao? Thứ mà anh thường xuyên đặt ở bên miệng chính là cái gì? Chứng cứ, chứng cứ! Chứng cứ đâu?”

“Được, được…” Triệu Ngọc sửa sang lại ý nghĩ một chút, nói: “Cô chờ đã, tôi sẽ từ từ nói cho cô nghe!”

Khi nói chuyện, Triệu Ngọc đi đến trước mặt bảng trắng, chỉ vào một bức ảnh nói: “Cô hãy nhìn kỹ chiếc áo mà Cát Băng đang mặc đi, có phải trông rất quen hay không?”

“Rất quen” Nhiễm Đào nói: “Đó chẳng phải là chiếc áo bông phóng đãng kia sao? Lúc ở khu nghỉ dưỡng, Hàn Trại thấy tôi lạnh chết đi được, nên đã đưa cho tôi mặc…”

“Thế nhưng, dựa vào bức ảnh đó có thể thấy được người mặc áo này là Cát Băng, chiếc áo này tại sao lại chạy đến xe Hàn Trại chứ?”

“Bạn bè với nhau, mặc cùng một chiếc áo có gì lạ à?” Thôi Lệ Châu đưa ra ý kiến phản đối.

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc không nói gì, Nhiễm Đào lại nhíu mày nói: “Cái áo này đích thật là có chút phóng đãng, dù sao nếu là tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không mua, cũng sẽ không mặc loại áo này đâu!”

“Tiếp tục” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào màn hình lớn: “Không phải tôi tự tra mấy thứ này để nghiên cứu đâu, mà là chúng tôi tìm được nó trên lịch sử mua sắm của Cát Băng!”

“Điều này chứng minh cái gì?” Triệu Ngọc nói: “Chứng minh Cát Băng tuyệt đối có vấn đề trong phương diện đó!”

“Ồ?” Thôi Lệ Châu hơi hơi sửng sốt, cân nhắc rồi nói: “Đúng rồi, chuyện này chỉ có thể chứng minh Cát Băng có vấn đề, nhưng Hàn Trại thì sao?”

“Được, giờ nói đến Hàn Trại!” Triệu Ngọc nói: “Lúc trước, chúng ta cứ nghĩ đến chuyện Hàn Văn là nữ pháp y, Hàn Tình là người đẹp đồ tể, thế nhưng chúng ta lại xem nhẹ một điểm quan trọng!”

“Hãy nhìn vào bản ghi chép này” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào một đoạn tài liệu: “Lò mổ của nhà họ Hàn vốn được truyền cho Hàn Trại! Nhưng mà Hàn Trại tìm một người vợ giàu có, không muốn phải chịu mệt nhọc nên đã giao lò mổ cho cô em gái thứ nhất…”

“Thế nhưng mọi người nhìn kỹ đi…” Triệu Ngọc nhấn mạnh: “Hàn Trại từ khi mười tuổi đã vào lò mổ hỗ trợ! Kỹ thuật giết mổ của anh ta như thế nào, hẳn là chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết nhỉ?”

“Chúng ta đã nói rồi, phương pháp giết mổ kiểu cũ đòi hỏi phải treo cổ gia súc, thường xuyên phải sử dụng kỹ thuật khoan và ròng rọc, cho nên Hàn Trại hoàn toàn có đủ năng lực, có thể treo cổ người ta dưới gầm cầu lạnh như băng!”

“Mặt khác…” Triệu Ngọc lại nói: “Quan hệ của Hàn Trại và Hàn Văn cực kỳ thân, có lẽ người thường xuyên quấn quít lấy Hàn Văn, muốn Hàn Văn kể cho anh ta nghe các câu chuyện trong nghề cảnh sát vốn không phải Cát Băng, mà là Hàn Trại!”

“Cho nên anh ta có thể thông qua con đường này để lấy được tin tức nội bộ của cảnh sát, hiểu biết trình tự làm việc của cảnh sát…”

“Tiếp tục này” Triệu Ngọc lại nói: “Từ sau khi kết hôn với Cát Hoa, Hàn Trại từng phụ trách các mối làm ăn ở Mãn Châu, bọn họ làm ăn về ngựa, cần thường xuyên đi đến các vùng nông thôn, cho nên anh ta cực kỳ hiểu biết địa lý địa hình, con người hay cảnh tượng Mãn Châu…”

“Còn nữa…” Triệu Ngọc lại chỉ vào một bức ảnh khám nghiệm thi thể nữ dưới gầm cầu, nói: “Hàn Văn đã nói rồi, bàn tay của sát thủ dưới gầm cầu khá rộng, phù hợp với đặc điểm tay của Cát Băng”

“Thế nhưng thông qua cuộc điều tra của chúng ta” Triệu Ngọc nói: “Cát Băng và Hàn Trại dù là chiều cao cân nặng hay hình dáng tay, tất cả đều không khác gì nhau cho lắm…”

“Hàn Văn còn nói Cát Băng từng đàm luận về xe trượt tuyết chạy bằng điện, thế nhưng người anh ta trò chuyện là Hàn Trại! Chúng ta đã tra rồi, kỹ thuật trượt tuyết của Hàn Trại thậm chí còn giỏi hơn Cát Băng…”

“Người này rất lợi hại, cưỡi ngựa, bắn tên, trượt tuyết, lái xe, anh ta trông giống như kẻ ăn bám, nhưng trên thực tế lại là người toàn tàn, à không, toàn tài!”

“Tôi nói rồi, hung thủ tâm tư kín đáo, logic rõ ràng, có lẽ anh ta đã chuẩn bị sẵn sẽ phải mặt đối mặt với chúng ta, cho nên…” Triệu Ngọc nói: “Khi lần đầu tiên tôi và anh ta gặp nhau, anh ta không hề lộ ra sơ hở gì, bởi vì anh ta đã nghĩ xong mỗi một chi tiết sau khi gặp mặt, đây là điểm lợi hại nhất của anh ta…”

“Sếp à, từ từ, từ từ đã…” Thôi Lệ Châu vẫn xua tay nói: “Anh nói nhiều như vậy nhưng đó đều là suy đoán chủ quan của anh thôi, trước kia anh đã từng phải nếm hậu quả do suy đoán chủ quan rồi, chẳng lẽ anh không nhớ rõ sao?”

“Đúng đấy…” Nhiễm Đào vò đầu nói: “Tối thiểu thì chúng ta cũng phải chứng minh Cát Băng và Hàn Trại có mối quan hệ đó mới được chứ?”

“Nhìn bức ảnh…” Triệu Ngọc không nhiều lời dư thừa vô nghĩa, trực tiếp mở ra một bức ảnh trên màn hình, nói: “Các bức ảnh này đều được chụp lúc gia đình Cát Băng ăn Tết năm ngoái, Tăng Khả đã thông qua nhiều con đường mới lấy được! Mọi người hãy nhìn kỹ xem, chúng tôi đã dùng bút đỏ vẽ vòng các điểm mấu chốt rồi…”

Nói xong, các bức ảnh lần lượt bắt đầu được phát, mọi người có thể nhìn thấy trên ảnh đều là cảnh tượng gia đình Cát Băng trong dịp mừng năm mới.

“Mọi người nhìn này” Triệu Ngọc nói: “Qua các bức ảnh này, có thể nhìn ra Cát Băng và Hàn Trại rõ ràng có vấn đề, chỉ khi bọn họ đối mặt màn hình mới cười, còn lúc không đối mặt màn hình thì sẽ nghiêm mặt cúi đầu, u buồn, âm trầm, đầy tâm trạng…”

“Còn nữa, ngoại trừ các bức ảnh chụp chung ra, không thấy hai người họ đứng cạnh nhau bao giờ, người khác không nhìn ra, chỉ khi cẩn thận quan sát các bức ảnh này mới có thể phát hiện hai người họ có vấn đề!”

“Bức ảnh tương tự thế này còn có rất nhiều, ví dụ như…” Triệu Ngọc nói: “Hàn Trại và Cát Hoa kết hôn nhiều năm như vậy, lại không hề sinh con… Khi xem xét bản ghi chép về Cát Băng và Hàn Trại, sẽ phát hiện bọn họ hầu như năm nào cũng đi ra ngoài du lịch, hơn nữa chỉ có hai người họ…”

“Mà càng trùng hợp hơn chính là lúc hai người họ một mình đi ra ngoài du lịch, lại đều là do Cát Băng chọc chị anh ta tức giận… Cho nên tôi có lý do hoài nghi Cát Băng hẳn là cố ý chọc giận chị mình, sau đó bị tức giận mà bỏ đi…”

“Còn Hàn Trại lợi dụng thân phận anh rể ra mặt đi tìm Cát Băng, thế là hai người có cơ hội ở bên nhau…”

“Wow!” Nhiễm Đào than thở một tiếng, nói với vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Nếu đúng như anh nói thì Hàn Trại cưới chị của Cát Băng thật ra không phải vì ăn bám mà là… mà là vì có thể làm bạn Cát Băng mọi lúc mọi nơi à? Ôi mẹ của con ơi, làm thế là… quá thiếu đạo đức rồi còn gì?”