← Quay lại trang sách

Chương 2415 Tình cảm bí mật

Một ngày sauTrong văn phòng tổ điều tra đặc biệt tại thành phố Hải Lạp.

“Tổ trưởng” Tăng Khả báo cáo với Triệu Ngọc: “Hàn Trại đưa Cát Hoa xuất viện về nhà, Cát Hoa nói rằng muốn tới Cục Cảnh sát gặp em trai mình, nhưng mà Hàn Trại không đồng ý, lý do của anh ta là vết thương của Cát Hoa vẫn chưa lành hẳn, lo cô ấy không chịu đựng nổi…”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Tiếp tục giám thị đi!”

“Tổ… Tổ trưởng Triệu…” Tịch Mộng Na nói: “Nếu Hàn Trại thật sự là hung thủ, vậy thì chắc hắn anh ta cực kỳ cảnh giác đúng không? Liệu anh ta có biết chúng ta đang giám thị anh ta hay không?”

“Chúng ta đâu còn biện pháp nào khác” Triệu Ngọc nói: “Phỏng chừng anh ta đã sớm phát hiện trạm gác ngầm của chúng ta rồi, không sao, nếu chúng ta không giám thị anh ta trái lại sẽ khiến anh ta hoài nghi đấy!”

“Đúng vậy!” Tăng Khả nói: “Chắc chắn Hàn Trại sẽ cho rằng mục tiêu của chúng ta là Cát Hoa vợ của anh ta! Bởi vì dựa vào tình hình hiện tại thì Cát Hoa mới là nghi phạm lớn nhất!”

“À…” Tịch Mộng Na nói: “Tôi chỉ là.. chỉ là muốn người của chúng ta cẩn thận một chút thôi… Hay là… giao chuyện này cho tôi đi, tôi giám thị anh ta?”

“Cô à?” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “Không được, cô vẫn còn trong kỳ thực tập, không thể phái cô chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như vậy được”

“Thôi đi sếp” Thôi Lệ Châu bên cạnh rõ ràng có ý kiến: “Lúc ở quán bar, là người ta đã cứu anh đấy nhé? Barbie giỏi đánh nhau đến mức nào, anh không biết sao?” Thôi Lệ Châu liếc nhìn Tịch Mộng Na một cái: “Tôi thấy anh cứ cho người ta một cơ hội lập công đi!”

“Sân polo…” Triệu Ngọc cúi đầu nhìn tư liệu, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Lúc ở sân polo, là tôi và Tịch Mộng Na cùng nhau hỏi Hàn Trại, Hàn Trại đã gặp Tịch Mộng Na rồi…”

“À…” Thôi Lệ Châu lúc này mới nhắm miệng lại.

“Tiểu Thôi” Triệu Ngọc hỏi: “Bên phía cô có nhận được tin tức gì mới không?”

“Có” Thôi Lệ Châu nhanh chóng cầm lấy tài liệu của mình, báo cáo với Triệu Ngọc: “Cho tới bây giờ, người của tôi đã hỏi hơn hai mươi người quen biết Hàn Trại. Những người này có đủ loại ý kiến, cái gì cũng có!”

“Có bạn học nữ hồi trung học của Hàn Trại nói rằng Hàn Trại cực kỳ đẹp trai, gần như là đối tượng quý mến của tất cả các cô gái trong lớp, nhưng mà Hàn Trại chưa bao giờ có scandal với bất kỳ cô bạn nào, cảm thấy người này hình như là có chút khuynh hướng về giới tính thứ ba…”

“Anh nghe cô giáo tiểu học của anh ta nói này” Thôi Lệ Châu lật tư liệu lên, lại nói: “Giáo viên của anh ta nói rằng Hàn Trại là một đứa trẻ cực kỳ thông minh, tính cách nội hướng, không hay nói chuyện, nhưng lại có năng lực học hỏi kiến thức mới đặc biệt mạnh mẽ!”

“Còn có một điểm nữa rất quan trọng, ông ấy nói sức lực của Hàn Trại rất lớn, phỏng chừng vì anh ta từ nhỏ đã giúp việc trong lò mổ rồi…”

“Đương nhiên, còn có một điểm quan trọng hơn” Thôi Lệ Châu lại nói: “Tôi đã thông qua vài người bạn từ nhỏ của Hàn Trại mà biết được người cực kỳ thích đọc tiểu thuyết trinh thám rất có thể không phải Cát Băng, mà là bản thân Hàn Trại!”

“Ồ?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Tại sao cô không nói thẳng điểm quan trọng như vậy ngay từ đầu hả?”

“Dù sao cũng phải có cái gọi là hạ màn chứ!” Thôi Lệ Châu xấu xa cười, nói: “Sếp à, rất có thể là Hàn Văn đã nói dối chúng ta! Hồi nhỏ, trong nhà Cát Băng quả thực có rất nhiều tiểu thuyết trinh thám, nhưng mấy quyển sách này lại đều là do Hàn Trại tặng cho anh ta hoặc là cho anh ta mượn!”

“Vì Hàn Trại và Cát Băng từ nhỏ đã rất thân thiết, cho nên Cát Băng bị Hàn Trại kéo theo, cũng thích đọc tiểu thuyết trinh thám… Còn nữa, còn nữa… “ Thôi Lệ Châu lại nói: “Tôi còn bớt thời giờ thăm hỏi rất nhiều người từng qua lại với Hàn Trại, lời đánh giá của bọn họ về Hàn Trại nghe quen tai lắm đấy!”

“Ồ?” Triệu Ngọc trừng to mắt: “Họ nói như thế nào?”

“Bọn họ nhất trí cho rằng Hàn Trại là một người bình tĩnh vững vàng, thích nắm toàn cục trong tay” Thôi Lệ Châu nói: “Hàn Trại cực kỳ cẩn thận, bất kể là bàn chuyện làm ăn hay là hoạt động nào khác, anh ta đều làm cực kỳ cẩn thận, từng chi tiết nhỏ cũng sẽ tính đến…”

“Thế nào?” Thôi Lệ Châu hỏi: “Lời này… có phải rất quen tai hay không?”

“Đây không phải…” Tịch Mộng Na nói: “Bình luận của Hàn Văn về Cát Băng hay sao? Chẳng lẽ… Hàn Văn cô ta… thật sự đã biết sát thủ dưới gầm cầu không có khả năng là Cát Băng, mà là anh trai cô ta – Hàn Trại?”

“Hơn nữa… Cô ta còn biết Hàn Trại và Cát Băng… có mối quan hệ gì?”

“Cô ta không nói thật” Thôi Lệ Châu nói: “Điều đó chứng minh cô ta muốn bảo vệ anh trai mình!”

“Hay là…” Trong mắt Thôi Lệ Châu tỏa ánh sáng, nói: “Chúng ta lại đến Cục Cảnh sát Đại Long một chuyến, ngả bài với Hàn Văn?”

“Không được!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Chứng cứ vẫn quá ít, vẫn chưa đến mức phải ngả bài, ngàn vạn lần không thể đánh rắn động cỏ!”

“Sếp ơi, sếp ơi…” Trong lúc nói chuyện, Nhiễm Đào từ bên ngoài tiến vào, cao hứng phấn chấn mà nói: “Tìm được rồi! Tìm được rồi…”

“Ồ?”

Mọi người lập tức hưng phấn, nhanh chóng chuyển ánh mắt nhắm ngay Nhiễm Đào.

“Ở thành phố A Nhĩ Sơn*…” Nhiễm Đào nói: “Dưới danh nghĩa của Cát Băng có một căn biệt thự nghỉ dưỡng ở A Nhĩ Sơn, tôi đã nhờ cảnh sát bên kia cẩn thận điều tra biệt thự rồi.

* Arxan (tiếng Mông Cổ: Arxan hot, thành phố màu xuân; tiếng Trung: 阿尔山市; bính âm: Ā’ěrshān Shì, Hán Việt: A Nhĩ Sơn thị) là một thành phố cấp huyện của minh Hưng An, khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc.

“Ban đầu thì không tìm được cái gì cả, nhưng mà… trong lần tìm kiếm thứ hai, họ tìm thấy một chiếc hòm trong thùng đựng giày cũ dưới tầng hầm…

“Mọi người nhìn này…”

Nhiễm Đào mở di động của mình ra, trên màn hình xuất hiện một bức ảnh chụp mấy đồ dùng đặc thù khiến người ta đỏ mặt.

“Oa!” Tịch Mộng Na nhìn với vẻ thích thú.

“À!” Thôi Lệ Châu cũng cười nhạt…

“Thắt lưng kia…” Tịch Mộng Na tò mò hỏi han: “Thắt lưng để làm gì thế?”

“…” Nhiễm Đào nheo mắt lại, lắc đầu nói: “Đó không phải thắt lưng… Là vòng đeo cổ…”

“Ực ực…” Tịch Mộng Na nuốt một ngụm nước miếng.

“Thật tốt quá!” Triệu Ngọc nói: “Đào, bảo bọn họ nhanh chóng chuyển nó đến đây, để pháp y Quách kiểm tra và xét nghiệm xem sao, còn nữa, vận chuyển cả ga giường nữa…”

“Yên tâm đi! Tôi đã làm rồi!” Nhiễm Đào nói: “A Nhĩ Sơn bên kia sẽ thu thập thông tin ở hiện trường…”

“Đúng rồi!” Triệu Ngọc đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói với Tăng Khả: “Tăng Khả, cậu nhanh chóng điều tra quỹ tích sinh hoạt của Hàn Trại xem gần đây anh ta có đến A Nhĩ Sơn lần nào hay không?”

“Hả?” Nhiễm Đào buồn bực: “Hàn Trại… đi A Nhĩ Sơn làm cái gì?”

“Tiêu hủy chứng cứ chứ còn gì nữa hả anh Đào!” Thôi Lệ Châu nói: “Trước khi hoặc là sau khi Hàn Trại gây án, tất nhiên là anh ta muốn xóa sạch mối quan hệ giữa anh ta và Cát Băng rồi, cho nên mới có thể đi đến ‘chiến trường’ của bọn họ năm đó để tiêu diệt các chứng cứ!”

“Nếu chúng ta chứng minh được hai người họ không phải là loại quan hệ này thì cũng sẽ không có động cơ gây án!”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc nhìn bức ảnh trên điện thoại di động của Nhiễm Đào mà cảm khái: “Cái tên Hàn Trại này, làm việc đúng là cẩn thận! Anh ta và Cát Hoa kết hôn nhiều năm như vậy, không ngờ lại gạt vợ và cậu em vợ các kiểu, chậc chậc…”

“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu phụ họa: “Chính bởi vì hai người họ luôn cẩn thận giữ bí mật đến vậy, cho nên nhiều năm qua vẫn không ai biết hai người bọn họ vốn có quan hệ đó…”

“Chỉ tiếc…” Tịch Mộng Na nói: “Sau khi Kseniya xuất hiện, tất cả kế hoạch của bọn họ đều bị quấy rầy!”

“Nhưng mà…” Thôi Lệ Châu lại lắc đầu nói: “Giấu giếm cả đời, qua lại lén lút cả đời như vậy, đáng giá không?”