← Quay lại trang sách

Chương 2416 Đi ngược chiều

Ngày kế, năm giờ chiều“Tổ trưởng” Trong văn phòng, Tăng Khả chỉ vào màn hình lớn và nói: “Quỹ tích sinh hoạt chi tiết của Hàn Trại trong thời gian xảy ra vụ án đã hoàn thành rồi! Em cảm thấy… chúng ta cách chân tướng càng ngày càng gần rồi!”

“Anh xem…” Cậu ta chỉ vào màn hình lớn và nói: “Trong khoảng thời gian xảy ra vụ thi thể nữ đầu tiên dưới gầm cầu, Hàn Trại đang ở thành phố Tân Tân bàn chuyện làm ăn, lúc ấy, anh ta còn gặp mấy người bạn!”

“Sau khi hoàn toàn khôi phục lại quỹ tích, chúng ta đã phát hiện anh ta có một khoảng thời gian trống từ tám giờ tối ngày 13 tháng 12 đến mười hai giờ trưa ngày 14 tháng 12!

“Hàn Trại cũng có nhà ở Tân Tân, nhưng mà sau khi xem video từ camera theo dõi, tôi lại phát hiện ra đêm đó anh ta không hề về nhà. Các cảnh sát địa phương vẫn đang tìm kiếm các camera theo dõi và xác minh thêm…”

“Ừm…” Triệu Ngọc nói: “Thời gian dài như vậy cũng đủ để anh ta gây án rồi!”

“Không chỉ thế thôi đâu” Tăng Khả lại nói: “Sau khi điều tra, em phát hiện ra Hàn Trại cũng có một khoảng thời gian trống vào ngày 16 và 17, kéo dài suốt 40 giờ…”

“Rất có thể là…” Triệu Ngọc nói: “Anh ta đã xử lý ô tô hoặc là công cụ lúc ấy, cũng có thể là chỉ là tiến hành khảo sát bước đầu vào ngày 13, đến ngày 16 mới ra tay…”

“Anh đọc tiếp đi!” Tăng Khả lại nói: “Vụ thứ hai, vụ thứ ba, vụ thứ tư, gần như mỗi một lần vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu xảy ra, Hàn Trại đều ra ngoài, hơn nữa tất cả đều có khoảng thời gian trống không thể chứng minh tung tích!”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc nói: “Thế thì xem ra tôi thật sự không hề đổ oan cho anh ta nhỉ!”

“Tổ trưởng” Tăng Khả lại nói: “Nếu muốn đến thành phố Ô Lan Đặc hoặc là Hô Hòa hay các thành phố khác phía Nam thì đều phải đi qua A Nhĩ Sơn, cho nên anh ta có rất nhiều cơ hội đến biệt thự nghỉ dưỡng của Cát Băng để hủy mấy thứ đồ kia đi…”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc nói: “Anh ta cho rằng mình đã xử lý rất sạch sẽ, thế nhưng lại quên trong tầng hầm ngầm vẫn còn một cái hòm nữa…”

“Cũng có lẽ…” Tăng Khả nói: “Chiếc hòm kia là do Cát Băng cất, Hàn Trại vốn dĩ không biết… Cái hòm kia có một tầng bụi rất dày, có khi bọn họ đã không đến đó rất nhiều năm rồi!”

“Dù thế nào đi nữa” Triệu Ngọc nói: “Chỉ cần có thể kiểm tra đo lường ra ADN của Cát Băng và Hàn Trại trên đó thì chúng ta có thể hành động rồi!”

“Đúng rồi” Hắn hỏi Tăng Khả: “Chẳng phải hàng mẫu đã được gửi đến đây rồi sao? Tại sao còn chưa kiểm tra được thế?”

“Nhanh thôi, hẳn là nhanh thôi nhỉ?” Tăng Khả trả lời.

“Tổ trưởng…” Lúc này, giọng nói quen thuộc của một cô gái đột nhiên vang lên ở cửa: “Tôi đến rồi!”

Triệu Ngọc và Tăng Khả ngẩng đầu lên nhìn, người tới không phải người khác, đúng là người vừa mới chạy từ Mãn Châu tới – Ngô Tú Mẫn.

“Chị Ngô!” Tăng Khả nhanh chóng chào.

“Thật tốt quá” Triệu Ngọc cũng cực kỳ vui vẻ: “Chị Ngô, chị đến đây là tôi yên tâm rồi, chị đã đọc tư liệu rồi đúng không? Hôm nay có cuộc thẩm vấn quan trọng cần chị hỗ trợ đấy!”

“Không thành vấn đề” Ngô Tú Mẫn đi đến trước mặt Triệu Ngọc, thoáng có chút mất mát nói: “Thật ngại quá, tổ trưởng à, tôi làm cậu phải thất vọng rồi! Vốn dĩ chúng ta định giải quyết vụ án rồi mới gặp nhau! Nhưng không ngờ bây giờ lại thành ra thế này, vụ án tại nhà máy sản xuất dầu thứ ba…”

“Không sao cả” Triệu Ngọc nói: “Vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu đã có manh mối rồi, sau khi phá vụ này, nói không chừng còn có thể tìm được manh mối của vụ án bên chị đấy!”

“Đúng rồi” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Các cậu tính toán… bắt người lúc nào?”

“Chúng tôi đang đợi một kết quả” Triệu Ngọc nói: “Chờ có kết quả rồi, chúng ta lập tức hành động!”

“Sếp ơi… Ủa?” Trong lúc nói chuyện, Thôi Lệ Châu bước vào văn phòng, sau khi nhìn thấy Ngô Tú Mẫn, đầu tiên là chào Ngô Tú Mẫn một câu rồi mới báo cáo với Triệu Ngọc: “Không ổn rồi!

“Pháp y Quách đã xem xét tất cả mọi thứ trong cái hòm kia rồi, nó được lau dọn cực kỳ sạch sẽ, đừng nói đến ADN của Hàn Trại mà ngay cả ADN của Cát Băng cũng không tìm thấy!”

“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc mắng: “Tại sao có thể như vậy được chứ? Cái đống ‘con cháu’ đó mà phải xử lý cẩn thận đến vậy sao?”

“Trên tư liệu nói…” Lúc này, Tịch Mộng Na từ bàn công tác đứng lên, nói: “Cát Băng có bệnh sạch sẽ, có lẽ điều này không liên quan gì đến Hàn Trại…”

“Bực thật!” Triệu Ngọc vỗ bàn một cái, chìm vào do dự.

“Sếp ơi!” Mà ngay tại lúc này, Nhiễm Đào “hạng nặng võ trang” tiến vào văn phòng hỏi: “Tôi vừa nhìn thấy Tiểu Thôi vào phòng, thế nào? Kết quả thế nào? Chúng ta xuất phát chứ?”

Phù…

Triệu Ngọc thở dài thật mạnh, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một phen, nắm chặt nắm đấm và nói: “Bắt!!!”

“Chờ… Chờ đã…” Thôi Lệ Châu nhanh chóng kéo nắm tay của Triệu Ngọc xuống, nói: “Sếp à, anh phải nghĩ cho kỹ đấy, việc so sánh không có kết quả thì chúng ta sẽ không có chứng cứ xác thực!”

“Hàn Trại là một kẻ khá khó đối phó, anh ta tất nhiên sẽ không nhận tội…”

“Không được!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Lưới đã được tung ra rồi, dù có cá hay không thì chúng ta vẫn phải thu lưới!”

“Thế nhưng…” Tịch Mộng Na cũng cảm thấy quá vội vàng.

“Bây giờ…” Triệu Ngọc nói: “Cơ hội có thể bắt Hàn Trại nhận tội rất nhỏ, nhưng mà… Chúng ta có thể dời điểm đột phá đi một chút!”

“Chị Ngô” Triệu Ngọc nói với Ngô Tú Mẫn: “Thế này đi, sau khi bắt Hàn Văn về, chị phụ trách tiến hành thẩm vấn cô ta, dựa theo… dựa theo những gì chúng ta đã diễn luyện trước đó!”

“Sếp à…” Thôi Lệ Châu lại kéo Triệu Ngọc một cái: “Anh phải suy nghĩ kỹ đấy, cho dù Hàn Văn mắc mưu, chỉ sợ cô ta cũng chỉ thừa nhận cô ta nói dối với anh thôi, chúng ta vẫn không có chứng cứ thực chất!”

“Trong tay chúng ta không có lá bài chủ chốt” Thôi Lệ Châu hết sức khuyên nhủ: “Anh chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc, đây đâu phải phong cách của anh!”

“…” Triệu Ngọc nheo mắt lại suy nghĩ rồi nói: “Cô nói đúng, tôi chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc, nhưng mà dù có nắm chắc hay không thì vẫn không thể tránh né trận đấu này được!”

“Tổ trưởng…” Lúc này, Ngô Tú Mẫn cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, lập tức khuyên nhủ: “Cậu cần phải biết một khi Hàn Trại không nhận tội thì hậu quả không ổn chút nào đâu…”

“Chúng ta bây giờ thậm chí còn không có chứng cứ chứng minh anh ta và Cát Băng có mối quan hệ đó, nếu anh ta không nhận tội thì có thể tố cáo chúng ta tội phỉ báng đấy…”

“Đúng đấy đúng đấy…” Thôi Lệ Châu khuyên nhủ: “Hay là thế này đi, anh bàn bạc với chị Miêu, nghe ý kiến chị Miêu xem thế nào đã, được chứ?”

“Triệu Ngọc…” Tịch Mộng Na sau lưng Triệu Ngọc nhỏ giọng nói: “Mọi người nói đúng đấy! Nếu Hàn Trại chính là sát thủ dưới gầm cầu thì bây giờ chúng ta giám thị anh ta thật chặt, chẳng phải sẽ không có vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu nào xảy ra nữa sao? Chúng ta không cần phải nóng lòng nhất thời làm gì…”

“Phù…” Triệu Ngọc quay đầu lại liếc nhìn Tịch Mộng Na một cái, sau đó nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ hiện trạng một lúc mới nói với ánh mắt kiên định: “Đã đến lúc rồi, nếu không thẩm tra xem xét thì sẽ không lấy được thêm chứng cứ xác thực nào nữa đâu!”

“Tôi hiểu biết loại người như Hàn Trại, chắc chắn anh ta đã tính toán nên ứng phó như thế nào sau khi chúng ta bắt lấy anh ta rồi!”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc nheo mắt lại, nói: “Tôi đã gặp loại người như bọn chúng nhiều rồi! Bọn chúng tự cho mình là tội phạm có thủ đoạn kín kẽ, không có sơ hở nào, chúng ta sẽ không làm gì nổi anh ta! Nhưng thật ra, bản thân loại tự phụ này chính là nhược điểm của bọn chúng!”

“Nếu… Đây là một trận đánh bạc, thì tôi rất bằng lòng đánh cuộc một phen!” Triệu Ngọc hung hăng nói: “Để xem rốt cuộc tôi có thể… thắng cược hay không!!?”