← Quay lại trang sách

Chương 2417 Cao thủ so tài

Ba mươi phút sau tại chỗ ở của Cát Hoa và Hàn TrạiTriệu Ngọc trước là lịch sự nhấn chuông cửa, rồi nói dối mình tới để báo tin cho Cát Hoa.

Nhưng sau khi người giúp việc mở cửa thì Triệu Ngọc đã dẫn đầu hơn mười nhân viên cảnh sát được trang bị súng đạn đầy đủ chen nhau đi vào, chạy thẳng tới phòng ngủ của Cát Hoa.

Rầm!

Để đạt được hiệu quả cao nhất, Triệu Ngọc quyết đoán đá văng cửa phòng ra, các nhân viên cảnh sát ùa vào nhà ấn Hàn Trại ngã xuống đất.

Cả đội có người đi bắt nghi phạm, có người cầm súng phòng bị, cũng có người bắt đầu quay hình hiện trường…

“Á! Á!” Cát Hoa hoảng sợ la hét thất thanh: “Các… các anh định làm cái gì thế?”

“Ưm ưm…” Hàn Trại bị nhân viên cảnh sát cơ bắp vạm vỡ ấn dưới sàn nhà hồi lâu không nói được lời nào.

“Mau nói họ tên!” Triệu Ngọc đi tới bên cạnh Hàn Trại, hô to: “Anh tên gì?”

“Hàn… Hàn Trại…” Hàn Trại nói tên mình ra một cách khó nhọc.

“Anh đã bị bắt!” Triệu Ngọc lấy lệnh bắt giữ ra, hỏi một câu: “Anh có biết tại sao tôi bắt anh không?”

“Không… Không biết…” Hàn Trại trả lời ngắc ngứ: “Không biết…”

“Hừ! Biết ngay là anh sẽ nói vậy mà” Triệu Ngọc cố ý đứng trước mặt Cát Hoa mà hùng hổ nói: “Bởi vì anh có dính líu tới vụ mưu sát bốn người phụ nữ Nga, bây giờ tôi sẽ bắt giữ anh!!”

“Hả?!” Hàn Trại vô cùng hoảng sợ, vội hô lên: “Các… các anh có nhầm lẫn không vậy? Chắc… chắc có hiểu lầm rồi…”

“Được rồi, là hiểu lầm hay không thì trong lòng anh rõ nhất!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Bây giờ mau theo chúng tôi trở về Cục Cảnh sát!”

Triệu Ngọc vừa nói xong, đã có nhân viên cảnh sát còng tay Hàn Trại lại.

“Anh… anh cảnh sát à…” Lúc này, Cát Hoa đã sợ tới mặt trắng bệch, co rúm lại: “Có phải… có phải các anh lầm rồi không… Chồng… Chồng tôi… sao lại có thể là hung thủ giết người được chứ?”

“Chuyện có lầm hay không thì không phải do chúng tôi nói là được!” Triệu Ngọc ra hiệu cho cấp dưới áp giải Hàn Trại ra ngoài, sau đó nói với Cát Hoa: “Cô Cát, vụ án này có thể liên quan đến cái chết của em trai cô! Mong cô cứ chờ đợi, chúng tôi nhất định sẽ tra rõ ràng…”

Triệu Ngọc nói rồi quay đầu xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

“Hả? Này, này, này…” Cát Hoa muốn đuổi theo nhưng trên người có vết thương, chỉ cần hơi di chuyển là sẽ đau đớn không chịu nổi, thế là cô ta lảo đảo ngã xuống giường…

⚝ ✽ ⚝

“Triệu Ngọc, tổ trưởng Triệu…” Lúc Triệu Ngọc dẫn người rời đi, Tịch Mộng Na đi phía sau lặng lẽ nhắc nhở Triệu Ngọc: “Nếu đã bắt giữ thì sao không dẫn Cát Hoa về Cục Cảnh sát hỏi cung luôn một thể? Hai người họ là vợ chồng, cho dù Hàn Trại có quan hệ thế nào với Cát Băng thì ít nhất hai người này vẫn cùng mục đích, chắc chắn họ cũng muốn giết bốn người phù dâu kia để trả thù cho Cát Băng, đúng không? Chẳng lẽ không bắt người phụ nữ này theo thật à?”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc kéo Tịch Mộng Na sang một bên: “Chúng ta đâu còn cách nào, Cát Hoa mới vừa phẫu thuật xong, bây giờ dẫn cô ta tới Cục Cảnh sát hỏi cung thì sợ là không nên…”

“Không phải chứ?” Tịch Mộng Na nói: “Cho dù không dẫn đi thì cũng phải để người lại hỏi mấy câu chứ? Còn nữa, sao không điều một nhóm tới lục soát nhà của họ? Lỡ như… lỡ như có thể tìm ra được cái gì thì sao?”

“Được!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Cô nhắc đúng lắm, vậy cô ở lại đây hỏi đi! Cũng tiện thể lục soát nhà họ luôn nhé?”

“Hả? Tôi hả?” Tịch Mộng Na không thể ngờ nổi: “Anh nói đùa à?”

“Đúng, tôi đùa thôi!” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười kéo Tịch Mộng Na ra khỏi sân: “Thôi được rồi, không cần cô quan tâm đến mấy chuyện này đâu, tôi đã sắp xếp xong xuôi hết rồi!”

“Ồ… Vậy à?” Tịch Mộng Na quay đầu nhìn căn nhà lớn của nhà họ Hàn nhưng lại chẳng nhìn thấy một nhân viên cảnh sát nào.

Ting ting… Ting ting…

Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Ngọc reo lên, hắn kiểm tra rồi mới nói với Tịch Mộng Na: “Được rồi, bên Nhiễm Đào đã bắt được Hàn Văn rồi! Đã bắt đủ hai anh em, để xem màn diễn tối nay sẽ thế nào đây!”

Triệu Ngọc nói rồi kéo Tịch Mộng Na lên xe cảnh sát, sau đó tập hợp với những nhân viên cảnh sát khác quay trở về Cục Cảnh sát Hải Lạp…

⚝ ✽ ⚝

Hai mươi phút sau, bên trong phòng thẩm vấn Cục Cảnh sát Hải Lạp.

Hàn Trại bị dẫn thẳng tới ghế thẩm vấn chờ cảnh sát hỏi cung.

Mà Triệu Ngọc thì đang ở trong phòng giám sát suy tính các bước tra hỏi của mình. Hắn nghiêm túc đánh dấu lên máy vi tính giống như sắp phải chỉ huy một chiến dịch quan trọng vậy.

Cùng lúc đó, Ngô Tú Mẫn đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng tiến vào một căn phòng khác để thẩm vấn Hàn Văn…

“Sếp à” Nhiễm Đào căng thẳng xoa tay, sau đó nhìn chằm chằm Hàn Trại phía sau lớp kính thủy tinh, nói: “Anh thấy khả năng chiến thắng của chúng ta có lớn không? Thằng nhóc này nhìn thì đang run lẩy bẩy nhưng tôi cứ cảm thấy hắn ta không giống những tên tội phạm khác lắm!”

Triệu Ngọc nâng mí mắt lên nhìn về phía mặt kính thủy tinh, từ góc độ của hắn chỉ có thể thấy được hơn nửa bóng lưng của Hàn Trại.

Nhưng đúng như Nhiễm Đào đã nói, mặc dù Hàn Trại đang cúi thấp người trông rất sợ sệt, nhưng hắn ta không hề thấp thỏm đứng ngồi không yên dòm ngó khắp xung quanh, cũng không có những động tác nhỏ như nghiến răng, gãi mũi giống như những tội phạm khác…

Thật giống như… hắn ta đã đoán trước được sẽ có chuyện thế này xảy ra từ lâu rồi vậy!

Có lẽ…

Triệu Ngọc thầm nghĩ, có khi nào Hàn Trại cũng đang chuẩn bị trước chiến dịch không?

Được thôi!

Nếu sớm hay muộn gì cũng phải khai chiến thì cũng không cần kéo dài thêm nữa, cứ xem xem tối hôm nay chúng ta có thể phân ra thắng bại hay không?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lập tức xách máy vi tính bước vào phòng thẩm vấn.

Triệu Ngọc không đi một mình mà còn có Tịch Mộng Na, tay phải bưng một ly cà phê mới vừa rót đầy, tay trái cầm một gói thuốc lá Trung Hoa và bật lửa.

Phía sau Tịch Mộng Na là hai nhân viên điều tra trẻ tuổi, mỗi người ôm một chồng tài liệu đặt lên trên bàn thẩm vấn.

Thật ra thì tài liệu mà Triệu Ngọc cần dùng đến chỉ cần một cái tệp là đủ đựng rồi. Nhưng để tỏ ra rằng mình đã thu thập được đầy đủ chứng cứ dọa đối phương, cho nên mới ôm tới nhiều như vậy…

Kết quả bởi vì quá nhiều tài liệu đến nỗi che chắn luôn cả tầm mắt của Triệu Ngọc, cho nên hắn bèn bảo họ đặt tài liệu xuống dưới bàn.

Tịch Mộng Na đặt cà phê và thuốc lá xuống cho Triệu Ngọc xong xoay người định đi ra ngoài.

Nhưng Triệu Ngọc kéo cô ta lại, sau đó ra hiệu về phía chỗ ngồi kế bên mình.

Tịch Mộng Na trừng to hai mắt, dùng tay ra hiệu với Triệu Ngọc: “Ý anh là sao? Ban nãy đâu thấy anh nói gì?”

Nhưng Triệu Ngọc lại không hề để ý tới mà chỉ gõ mấy cái lên ghế, ý là bảo cô ngồi thì ngồi đi đừng nói nhiều…

Thế nên Tịch Mộng Na không thể làm gì chỉ có thể nhấp nhổm ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngọc.

Cạch, cửa phòng thẩm vấn đóng lại!

“Anh cảnh sát, anh cảnh sát à…” Cửa mới vừa đóng lại đã nghe thấy tiếng thanh minh của Hàn Trại: “Các anh hiểu lầm thật rồi, tôi… Tôi không phải hung thủ giết người, tôi bị oan!”

Triệu Ngọc không để ý tới hắn ta, mà chỉ chậm rãi nếm một ngụm cà phê, sau đó bắt đầu sửa sang lại đồ đạc trên bàn, cứ thế mà làm hơn một phút…

Thấy Triệu Ngọc không để ý tới mình, Hàn Trại chỉ đành phải cúi thấp đầu xuống, không lên tiếng nữa.

Tuy nhiên, Triệu Ngọc trông thì có vẻ như đang dọn dẹp đồ vật nhưng thật ra là đang thông qua camera trên điện thoại để quan sát từng vẻ mặt và động tác dù rất nhỏ của Hàn Trại.

Cái gọi là cao thủ so chiêu chỉ trong một khoảnh khắc như vậy.

Chỉ vẻn vẹn đối mặt một lần đã khiến Triệu Ngọc xác định được một chuyện, lần này hắn đã tìm đúng người rồi!

Tên sát thủ dưới gầm cầu… chính là hắn ta!!!