← Quay lại trang sách

Chương 2418 So chiêu

Rột rột… Rột rột…Triệu Ngọc thản nhiên uống mấy ngụm cà phê rồi mới đi tới bên cạnh Hàn Trại, cười ha hả nói: “Hay là… chúng ta làm một vụ giao dịch đi?”

Hàn Trại sửng sốt trong chốc lát, Tịch Mộng Na cũng trừng to hai mắt.

“Anh nói cho tôi biết sự thật của thi thể nữ dưới gầm cầu” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười: “Tôi nói cho anh ai là người phát đoạn video đó…”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc nói xong, trong phòng thẩm vấn lập tức rơi vào im lặng.

Không chỉ là phòng thẩm vấn mà toàn bộ cảnh sát trong phòng giám sát cũng bị lời mở đầu của Triệu Ngọc làm hoảng sợ.

“Anh… anh cảnh sát à…” Hàn Trại run rẩy nói: “Anh… anh đừng nói đùa nữa được không?”

“Được rồi, anh với tôi đều đã tu thành tinh rồi cho nên đừng giả vờ nữa!” Triệu Ngọc nói: “Hàn Trại, ánh mắt anh đã bán đứng anh rồi, có phải anh còn chưa khai thông tư tưởng không?”

“Anh… anh cảnh sát à…” Hàn Trại tỏ ra choáng váng khó hiểu, nói: “Tôi thật sự không hiểu anh đang nói cái gì?”

“Anh bớt tranh luận vô lý đi, để chúng ta chuyên nghiệp một chút được không?” Triệu Ngọc chống hai tay lên bàn thẩm vấn, nhìn thẳng vào Hàn Trại: “Anh nói cho tôi biết, có phải anh còn chưa tìm được lời giải ấy không? Anh rất muốn biết là ai đã phát đoạn video kia phải không?”

“Anh…” Hàn Trại vẫn tỏ ra vô tội.

“À” Triệu Ngọc híp mắt nói: “Sau khi tập trung mục tiêu vào anh, tôi cũng đã tiến hành điều tra một cách vô cùng tỉ mỉ!”

“Ngày 11 tháng 9 năm ngoái cũng chính là một hôm trước ngày kết hôn của Cát Băng và Kseniya” Triệu Ngọc nói: “Anh ở Mãn Châu tham dự buổi họp kêu gọi đầu tư. Cùng ngày, anh ngồi lên tàu hỏa có số hiệu K1260 đi từ Mãn Châu về Hải Lạp, số ghế của anh là 17!!!” Triệu Ngọc gằn giọng nói: “Tôi nghĩ bắt đầu từ lúc đó, anh cũng đã biết mấy cô phù dâu người Nga trong hôn lễ của Cát Băng rồi phải không?”

Nghe đến đây, Hàn Trại lập tức ngẩng đầu lên, khóe mắt hơi co rụt lại giống như cảm thấy bất ngờ trước câu hỏi trọng điểm của Triệu Ngọc vậy.

“Anh nói cho tôi biết…” Triệu Ngọc gằn từng chữ hỏi: “Các cô gái đó đã nói cái gì!?”

“Chuyện này…” Trên trán Hàn Trại có mồ hôi hột rỉ ra, ánh mắt hắn ta lóe lên, rõ ràng là đang suy tính cái gì đó.

“Anh đừng có quên” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Chúng tôi đã điều tra anh rất tỉ mỉ rồi, mỗi lần bàn chuyện làm ăn với người Nga, anh chưa bao giờ cần đến người phiên dịch! Cho nên, anh đừng có nói với tôi là anh nghe không hiểu tiếng Nga…”

“Ực…” Hàn Trại nuốt nước bọt, sau một lúc lâu suy nghĩ thì ánh mắt đột nhiên bình tĩnh lại, nói: “Thần thám Triệu Ngọc đúng là không giống những người khác…”

Lời Hàn Trại nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng có thể cảm nhận được tràn ngập khiêu khích.

Mà loại khiêu khích ngập tràn này lại khiến cho thần kinh các nhân viên điều tra trong phòng giám sát căng chặt!

Tịch Mộng Na cũng bất thình lình cảm thấy tim mình đập gia tốc.

“Vậy thì đúng rồi” Triệu Ngọc cười nhạt: “Như vậy mới có cảm giác cao thủ so tài chứ! Hàn Trại…” Triệu Ngọc ngẩng mặt lên, hỏi liên tục: “Có phải anh đang suy nghĩ nếu như anh thành thật trả lời câu hỏi của tôi thì sẽ có ảnh hưởng tới kế hoạch sau này của anh phải không? Có phải chuyện này đã lệch khỏi quỹ đạo kế hoạch ban đầu của anh rồi không?”

“Dựa theo kế hoạch ban đầu của anh thì tôi sẽ tâm sự chuyện tình cảm của anh và Cát Băng trước, rồi sau đó mới nói về quá trình giết người của anh dưới danh nghĩa sát thủ dưới gầm cầu nhỉ?”

Lần này, Hài Tái không giả vờ hoảng sợ nữa mà là nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc, không nháy mắt nhưng cũng không nói gì cả.

“Này” Triệu Ngọc nói: “Tôi đang hỏi anh đấy! Nếu như anh không trả lời câu hỏi của tôi, vậy đã chứng minh rằng anh có chuyện giấu giếm cảnh sát rồi nhỉ?”

“Tôi… tôi không biết…” Hàn Trại nhìn thẳng vào mắt Triệu Ngọc trả lời: “Tôi đã ngủ!”

“Này!” Triệu Ngọc quát một tiếng: “Trước khi anh giở trò bịa đặt chuyện thì tôi nhắc nhở anh một câu, chỗ ngồi số mười sáu bên cạnh anh vốn thuộc về một người phụ nữ tóc đỏ, nhưng một cô gái trẻ tuổi người Nga đã đổi chỗ với cô ta để ngồi xuống bên cạnh anh…”

Triệu Ngọc có thể thấy được vẻ mặt của Hàn Trại sau khi nghe thấy lời này rõ ràng đã xuất hiện biến hóa.

Nhưng dường như Hàn Trại đã hạ quyết tâm, không do dự nói: “Xin lỗi, tôi không hề bịa chuyện! Có vẻ như tôi nhớ mang máng về chuyện đổi chỗ mà anh nói, đúng là phía đối diện tôi cũng có hai người đẹp Nga, nhưng mà…” Hàn Trại tỉnh bơ nói: “Cuộc họp kêu gọi đầu tư đã khiến tôi tiêu hao quá nhiều thể lực, buổi tối còn phải đi uống rượu với mấy người bạn đến khuya cho nên lúc ấy tôi thật sự nằm trên bàn ngủ, không nghe thấy gì cả…”

“Trong lòng anh tự hiểu rõ…” Triệu Ngọc chỉ ngón tay vào Hàn Trại, nói: “Nếu như tôi biết có người đổi chỗ ngồi với Elena thì chắc chắn tôi sẽ đi hỏi chỗ ngồi của tất cả những người ngồi gần đó một lượt…”

“Dựa vào lời khai của những người liên quan, mấy cô gái Nga kia nói chuyện rất to, mà anh lại ngồi gần các cô ấy như vậy, anh cho rằng anh nói không nghe thấy gì cả, có phải hơi miễn cưỡng không?”

“Còn nữa, Cát Băng là em vợ anh, Kseniya là em dâu của anh” Triệu Ngọc nói tiếp: “Chẳng lẽ sau khi nghe hai cái tên này, anh còn có thể ngủ tiếp sao?”

“Ôi trời, tiếc quá!” Hàn Trại giả vờ chán nản nói: “Nếu như tôi biết mấy cô gái nước ngoài đó là phù dâu trong hôn lễ thì dù thế nào tôi cũng sẽ tới chào hỏi, làm quen này nọ…”

“Thần thám Triệu” Hàn Trại trừng to hai mắt, kích động nói: “Mấy người phù dâu bị giết mà lúc trước anh nói với tôi không phải là mấy cô gái đó chứ?”

Vừa thấy biểu hiện của Hàn Trại, toàn bộ nhân viên điều tra trong phòng giám sát đều lắc đầu lia lịa, từ lúc sinh ra tới giờ, họ chưa từng nhìn thấy nghi phạm nào giống như Hàn Trại cả.

Mọi người bất giác đều căng thẳng hơn, tất cả đều lau mồ hôi thay Triệu Ngọc.

“Được, được…” Triệu Ngọc bưng cốc lên, lại nếm mấy ngụm cà phê rồi cười nói: “Hàn Trại, chắc anh cũng biết một quy luật, nói dối một lần thì sẽ phải dùng nhiều lời nói dối khác để che giấu cho lời nói dối thứ nhất!”

“Anh thử nhìn xem đây là cái gì…” Triệu Ngọc rút một tờ giấy từ tệp tài liệu ra và nói: “Trong buổi tối anh ngồi tàu hỏa số hiệu K1260 đó, anh đã gọi cho Cát Băng ba cuộc điện thoại, mà thời gian ba cuộc cộng lại là hơn một tiếng đồng hồ!”

“Vậy… Anh nói cho tôi biết…” Triệu Ngọc hỏi: “Hai người đã nói những gì? Trong đó có nhắc tới những cô phù dâu kia không?”

“À…” Hàn Trại giả vờ nhớ lại rồi nói: “Cát Băng sắp kết hôn cho nên khó tránh khỏi sẽ cảm thấy căng thẳng, tôi chỉ gọi điện khuyên ít lời mà thôi… Đương nhiên chuyện chúng tôi nói nhiều nhất vẫn là Cát Băng mong tôi có thể thuyết phục chị gái Cát Hoa của cậu ấy, để Cát Hoa tới tham gia hôn lễ…”

Cộc cộc cộc…

Triệu Ngọc gõ mạnh lên bàn, nhắc nhở: “Mong anh chú ý một chút, cả ba cuộc điện thoại đều là do anh gọi cho Cát Băng cơ mà? Nếu như anh ta cần anh an ủi, cần anh giúp đỡ thì tại sao anh ta không chủ động gọi cho anh chứ?”

“Bởi vì tôi là tiện nhân mà!” Không ngờ Hàn Trại vẫn không bị Triệu Ngọc ảnh hưởng: “Cậu ấy gần bốn mươi mới kết hôn, tôi biết cậu ấy sẽ mờ mịt cho nên mới chủ động gọi điện cho cậu ấy mà?”

“Cần phải gọi tới ba lần sao?” Triệu Ngọc chất vấn: “Mà lần sau còn vội hơn lần trước, dường như lần cuối còn kết thúc trong không vui nữa chứ? Bởi vì cuộc gọi cuối còn chưa tới một phút?”

“Chẳng phải do tôi nói tới mâu thuẫn giữa cậu ấy với chị cậu ấy sao?” Hàn Trại không nghĩ ngợi nói: “Tôi khuyên cậu ấy hạ mình gọi điện cho chị mình để xin lỗi, không chừng Cát Hoa có thể tới tham dự hôn lễ!”

“Nhưng thằng nhóc kia rất cứng đầu, nói thế nào cũng không nghe, tôi sợ cậu ấy uống nhiều không suy nghĩ lại đi cãi vã với chị mình cho nên lại gọi thêm hai cuộc cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không nghe lọt, cuối cùng mới kết thúc trong không vui…”

“Kết thúc trong không vui, đúng vậy!” Hàn Trại gật đầu nói: “Thần thám Triệu, anh đã đoán đúng rồi, cuộc gọi ngày đó đúng là kết thúc trong không vui…”