← Quay lại trang sách

Chương 2419 Cuộc thẩm vấn không bình thường (1)

Xoạch…Một tấm ảnh bị ném tới trước mặt Hàn Trại, trong ảnh có một xe hơi Ford màu xám bạc.

“Anh có biết chiếc xe này không?” Triệu Ngọc hỏi một câu.

Từ lúc vừa mới bắt đầu, những câu hỏi mà Triệu Ngọc đặt ra đều không theo lẽ thường.

Có thể thấy Hàn Trại vô cùng không quen với cách đặt câu hỏi của Triệu Ngọc, hắn ta dừng lại một lúc lâu sau mới gật đầu nói: “Đương nhiên là tôi biết, đây là xe hơi của Cát Băng” Hàn Trại nói: “Mua được ba năm…”

“Đừng nói những chuyện vô dụng đó” Triệu Ngọc chỉ vào tấm ảnh, nói: “Anh có từng lái chiếc xe này không?”

“Ừm…” Hàn Trại suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Lúc trước có lái mấy lần…”

“Từ tháng mười hai năm ngoái đến nay…” Triệu Ngọc hỏi vào điểm chính: “Anh có lái chiếc xe này không?”

“Không có…” Hàn Trại trả lời: “Tôi nhìn thấy rồi, không phải nó đã bị đốt gần chỗ Cát Băng tự sát rồi à? Sao tôi có thể lái được chứ?”

“Ồ…” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười: “Cuối cùng, tôi hỏi một vấn đề mà anh biết, được không?”

“…” Hàn Trại không nói gì.

“Chúng ta nhìn thêm một tấm ảnh nữa” Triệu Ngọc lại cho Hàn Trại xem một chiếc xe trượt tuyết chạy bằng điện đã bị đốt cháy, hỏi: “Anh có ấn tượng gì về chiếc xe trượt tuyết này không?”

“Anh cảnh sát, trước đây các anh đã từng hỏi tôi vấn đề này rồi thì phải?” Hàn Trại không hề nghĩ ngợi, nói: “Chiếc xe trượt tuyết này cũng là của Cát Băng, là… Ừm… Mua năm ngoái thì phải? Lúc ấy, chúng tôi còn cùng lái thử trên tuyết mà…”

“Chiếc xe trượt tuyết này chạy tốt không?” Triệu Ngọc hỏi: “Chạy có cảm giác gì?”

“Nhẹ hơn xe trượt tuyết bình thường nhưng cũng rất nhanh…” Hàn Trại trả lời.

“Anh nhìn xem…” Triệu Ngọc chỉ vào ảnh, nói: “Kích cỡ chiếc xe trượt tuyết này không lớn nhỉ? Nếu muốn kéo một thi thể lướt trên mặt băng ở vùng ngoại ô hoang dã đi rất xa, có phải là khá vất vả không?”

“…” Hàn Trại không nói gì, sau đó lắc đầu: “Tôi không hiểu ý của anh…”

“Hàn Trại…” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi: “Sau khi kết hôn, tình cảm của anh và vợ thế nào?”

“…” Trên mặt Hàn Trại lộ vẻ mất kiên nhẫn, nghiêm túc trả lời: “Rất tốt…”

“Rất hiếm khi cãi vã sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Xem ra những lời đồn đãi bên ngoài vẫn không ảnh hưởng tới tình cảm của hai người nhỉ…”

“Lời đồn?” Hàn Trại nhíu chặt mày lộ vẻ bất ngờ.

“Có người nói là anh ăn bám!” Triệu Ngọc tỏ ra như đang bàn chuyện nhà nói: “Hàn Trại anh mắt to mày rậm giống như siêu sao, nhưng điều kiện lại bình thường! Còn Cát Hoa lại là nhà giàu nổi tiếng xa gần, anh gả cho cô ấy, à không, anh cưới cô ấy có phải là vì tiền của cô ấy không?”

“Anh…” Hàn Trại bị nghi ngờ lập tức nổi giận: “Anh nói vậy là có ý gì? Chuyện của tôi với vợ tôi thì liên quan gì tới anh?”

“Sao lại không liên quan?” Triệu Ngọc híp mắt nói: “Rất liên quan luôn! Anh xem, anh cũng sắp bốn mươi rồi lại không muốn có con cái. Nói đi, nhất định là tình cảm đã rạn nứt từ lâu rồi phải không?”

“Anh…” Hàn Trại nghiến răng: “Chúng tôi có muốn con cái hay không thì liên quan gì tới việc các anh bắt tôi chứ?”

“Ồ…” Triệu Ngọc gật đầu cười xấu xa: “Tôi biết chắc chắn là có chuyện mà! Anh thử nói tôi nghe xem là anh có vấn đề, hay là vợ anh không thể sinh con. Có phải trước đây vợ anh từng phá thai, hoặc là thân thể yếu ớt…”

“…” Hàn Trại giận run người nhưng một phút sau mới đột nhiên nhận ra gì đó, mới bình tĩnh trở lại và nói: “Thần thám Triệu, anh làm tôi có cảm giác như là muốn chọc tức tôi thì phải? Khiến tôi mất lý trí, sau đó mới áp đặt tội danh cho tôi? Anh… định tính kế tôi à?” Hắn ta cười dữ tợn nói: “Chẳng lẽ, đây chính là cách làm việc trước giờ của thần thám Triệu nổi tiếng cả nước sao?”

“…” Lần này đến lượt Triệu Ngọc không còn gì để nói.

“Ôi chao!” Hàn Trại lộ ra vẻ mặt sợ hãi, vô cùng khoa trương: “Cái gì mà vụ án ác ma, cái gì thi thể nữ không đầu, chẳng lẽ… những hung thủ kia đều bị oan? Để phá được án mà anh không chừa thủ đoạn đến vậy sao?”

Rầm!

Triệu Ngọc đột nhiên vỗ lên bàn rầm một cái, nhưng sau khi vỗ xong thì hắn cũng như nhận ra cái gì mà vội vàng cười nói: “Cao thủ, đúng là cao thủ… Xem ra…” Triệu Ngọc khoanh hai tay lại nói: “Anh đã học được từ em gái mình không ít thứ đó!”

“Anh biết không?” Triệu Ngọc chỉ ra ngoài cửa: “Đồng nghiệp của tôi đang tra hỏi Hàn Văn ở phòng bên cạnh! Xem ra cô em gái của anh cũng là một nhân viên cảnh sát xứng chức, cô ta đã khai báo với chúng tôi những chuyện liên quan tới anh…”

“Sao nào?” Hàn Trại hơi nhếch khóe miệng lên lạnh lùng nói: “Không xài được chiêu này nên muốn đổi chiêu khác à? Nếu có bản lĩnh thì đừng lấy người nhà ra uy hiếp tôi, anh làm vậy xứng mặt đàn ông sao?”

“Tôi không phải đàn ông, tôi là cảnh sát” Triệu Ngọc nói: “Hàn Văn khó mà giữ được chức vụ của mình. Ngay lần đầu tiên tôi hỏi chuyện cô ta, còn cho cô ta xem báo cáo khám nghiệm tử thi của thi thể nữ dưới gầm cầu thì cô ta cũng đã biết anh trai mình chính là sát thủ dưới gầm cầu rồi! Cho nên, cô ta cố ý gạt chúng tôi khiến chúng tôi cho rằng Cát Băng là hung thủ, nhưng cô ta không biết khi đó Cát Băng đã treo cổ tự sát rồi…”

Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc còn cố ý gằn mấy chữ Cát Băng treo cổ tự sát.

Quả nhiên, sau khi hắn nói xong câu này thì thấy vẻ mặt Hàn Trại rõ ràng chấn động, không hề bình thường.

Nhưng Triệu Ngọc biết bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ, Hàn Trại nhạy bén như vậy cho nên trình độ còn kém rất xa.

Vì vậy, Triệu Ngọc quay lại nói: “Tiếp theo, chúng ta lại nói tới quan hệ của anh em nhà anh đi…”

“…” Hàn Trại lại câm nín…

⚝ ✽ ⚝

Nửa tiếng đồng hồ cứ thế trôi qua, Triệu Ngọc không nói tới vấn đề Hàn Trại và Cát Băng là đồng tính mà chỉ lợi dụng mấy người Cát Hoa, Hàn Tinh, Hàn Văn mà lặp đi lặp lại để mài mòn thần kinh Hàn Trại.

Sau khi đề tài kết thúc, hắn lật ngược lại hỏi vấn đề của mấy cô phù dâu người Nga, sau đó mới từng bước dẫn dắt hắn ta đến hôn lễ của Cát Băng.

“Được rồi, cho dù là phù dâu nước ngoài hay không phải nước ngoài thì tôi đều đã rõ ràng rồi” Triệu Ngọc nói: “Vậy thì tiếp theo chúng ta hãy nói một chút về nhân vật quan trọng… Cô dâu nhé!”

“Hàn Trại” Triệu Ngọc quát lên: “Nói! Có phải anh có tình cảm với cô dâu Kseniya kia không?”

⚝ ✽ ⚝

Suýt nữa Hàn Trại đã đâm đầu vào bàn thẩm vấn rồi!

“Anh… Tên khốn kiếp này” Hàn Trại mắng: “Anh tra hỏi thì cứ tra hỏi đi, sao cứ phải giống bà tám nhiều chuyện bla bla không dứt như vậy chứ?”

“Sai!” Triệu Ngọc nói: “Mấy bà ba hoa toàn là nói sau lưng người khác, còn tôi thì đang lẩm bẩm trước mặt anh, cho nên tôi không phải là bà tám!”

“Mẹ nó…” Hàn Trại vỗ bàn một cái, có thể thấy tính nhẫn nại đã mất hết, chỉ đành phải hậm hực nói: “Tôi không có quan hệ gì với Kseniya cả, tôi không giống anh, ngay cả vợ bạn cũng không tha…”

“Này! Ấy ấy ấy…” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Anh nói vậy không phải nhiều chuyện mà chính là phỉ báng tôi đấy, biết không? Tôi có thể kiện anh đấy có biết không? Vả lại, dù tôi và vợ anh có ngoại tình đi chăng nữa thì anh với tôi đâu tính là bạn bè nhỉ?”

“Mẹ nó!” Hàn Trại đau đến mức muốn đứng bật dậy nhưng ghế thẩm vấn có thanh chắn cho nên không thể đứng được…

Cùng thời điểm đó, bên trong phòng giám sát lập tức nghiêng ngả, không ai ngờ tới thân là thần thám Triệu Ngọc lại đi cãi vã với nghi phạm trong phòng thẩm vấn, vả lại còn thâm độc đến vậy nữa…

Tịch Mộng Na ngồi bên cạnh Triệu Ngọc cũng được mở rộng tầm mắt, cô ta xấu hổ che mặt, quan sát Triệu Ngọc qua khoảng trống giữa những kẽ ngón tay nhưng phát hiện Triệu Ngọc vẫn mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh…

Brừm brừm… Brừm brừm…

Ngay lúc này, Tịch Mộng Na phát hiện điện thoại Triệu Ngọc đang rung lên, hình như có người gửi tin nhắn đến cho hắn.

Triệu Ngọc cúi đầu nhìn, vẻ mặt lập tức dãn ra, trong mắt cũng để lộ vẻ gian xảo…