Chương 2420 Cuộc thẩm vấn không bình thường (2)
“Cho dù anh không có tình cảm với cô dâu thì anh cũng không thoát khỏi liên quan với cô ấy đâu” Sau khi đọc tin nhắn trên điện thoại xong, Triệu Ngọc đột nhiên thay đổi tác phong, dần trở nên dồn dập hơn: “Bởi vì anh ghét người phụ nữ nước ngoài này! Cô ta cướp người yêu của anh, cô ta muốn tên tình đồng tính Cát Băng của anh… Cát Băng thay lòng đổi dạ, chẳng những yêu người phụ nữ này mà xu hướng giới tính còn thay đổi, mà đây lại là điều anh không muốn nhìn thấy nhất!”“Anh… anh đang nói cái gì vậy?” Hàn Trại lắc đầu phủ nhận: “Các anh đừng nghe tin vịt có được không, tôi và Cát Băng là anh em tốt lớn lên cùng nhau, cũng do hai người chúng tôi đẹp trai, kết hôn muộn cho nên mới có người đồn đãi bậy bạ về chúng tôi!”
“Em gái anh cũng tung tin vịt sao?” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Tôi biết anh sẽ trả lời như vậy mà, Hàn Trại, có phải anh đang cho rằng bây giờ tôi mới bước vào kế hoạch của anh không? Đây mới là vấn đề anh mong tôi hỏi phải không?”
“Em gái tôi?” Hàn Trại nhíu mày: “Rốt cuộc là anh đang nói gì thế?”
“Em gái Hàn Văn của anh đã thừa nhận anh và Cát Băng thuộc giới tính thứ ba!” Triệu Ngọc nói: “Hai người các anh yêu nhau đến mức chết đi sống lại…”
“Không thể nào! Em gái tôi không thể nào sẽ nói như vậy được” Hàn Trại lớn tiếng nói: “Trời ơi, sao trong cảnh sát lại xuất hiện một người không bình thường như anh cơ chứ?”
“Anh phải có trách nhiệm với những lời anh nói!” Hàn Trại nói: “Tôi và Cát Băng không có mối quan hệ nào không bình thường cả! Nếu như chúng tôi là người như anh nói thì tại sao tôi phải kết hôn, tại sao còn muốn cưới chị của Cát Băng chứ?”
“Bởi vì anh là một người vô cùng cẩn thận, từ nhỏ anh đã thích đọc trinh thám, anh thích cảm giác được nắm mọi thứ trong tay, không bị bất kỳ kẻ nào giải đáp được!” Triệu Ngọc nói: “Đây cũng là lời mà em gái út Hàn Văn của anh nói đấy, Cát Hoa chỉ là một tấm bình phong của anh thôi!”
“Anh cưới Cát Hoa là có thể chứng minh tính hướng của anh bình thường, sau này anh có thể yên tâm vụng trộm với Cát Băng, bởi vì anh đã trở thành anh rể của anh ta rồi! Nhưng tôi vẫn thấy buồn bực” Triệu Ngọc quát lên: “Chẳng lẽ cho tới bây giờ anh vẫn không thấy áy náy sao? Anh làm vậy có thấy công bằng với người vợ Cát Hoa của mình không? Anh làm hỏng một đời của người phụ nữ này rồi đấy có biết không!?”
“Làm ơn đi!” Hàn Trại thật sự sốt ruột bèn quát về phía Triệu Ngọc: “Xin anh đừng có những suy nghĩ kỳ lạ, ngậm máu phun người như vậy có được không? Tôi biết anh muốn làm gì, nếu anh còn làm vậy thì tôi sẽ từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh! Cho đến khi luật sư của tôi đến…”
“Xùy!” Triệu Ngọc hét lớn, đặt toàn bộ vật dụng đặc thù trong hộp giày được cảnh sát tìm thấy ở A Nhĩ Sơn xuống trước mặt Hàn Trại: “Anh vẫn không thấy những thứ này rất quen à? Trên đó có ADN của anh đấy!”
“Còn nữa, chúng tôi đã tìm được nhân chứng” Triệu Ngọc tăng tốc độ nói: “Có người thấy mùa xuân năm ngoái, anh đã cùng Cát Băng tắm suối nước nóng ở A Nhĩ Sơn, lúc ấy, hai người đặt một căn phòng nhỏ! Hai người đàn ông đi tắm suối nước nóng mà đặt phòng làm gì?”
“Chúng tôi thích thế đấy” Hàn Trại nói: “Bởi vì chúng tôi đang nói chuyện bí mật, không muốn có người ngoài nghe thấy! Với lại…” Hắn ta hất cằm chỉ mấy thứ vật dụng kia: “Tôi không biết những thứ này từ đâu ra hết, tôi cảm thấy các anh đang vu oan hãm hại tôi, tôi nghi ngờ kết quả giám định của các anh…”
“Hàn Trại, ông đây đã cho anh một cơ hội rồi!” Triệu Ngọc nói: “Anh thật sự không chịu thừa nhận anh và Cát Băng có quan hệ đồng tính à?”
“Tại sao các anh cứ nhất quyết cho là như vậy?” Hàn Trại tức giận nói: “Cát Băng là em vợ của tôi, các anh đặt chuyện cho tôi như vậy cũng giống như đang sỉ nhục nhân cách của tôi, bôi nhọ nhân phẩm của tôi, tôi muốn mời luật sư, tôi muốn kiện các anh!”
“Anh thật sự cho rằng chúng tôi đang đặt chuyện, không tìm được bằng chứng cụ thể sao?” Triệu Ngọc lạnh lùng hỏi.
“Dựa vào mấy món đồ, mấy tấm ảnh này, còn có nghi hoặc của người khác thì đâu phải là bằng chứng cụ thể gì?” Hàn Trại không đồng ý: “Chẳng lẽ tôi và Cát Băng đi công tác ở chung một căn phòng là trở thành đồng tính sao? Anh cảnh sát, tôi là người có vợ, nếu như có người bôi nhọ anh thì anh sẽ làm gì?”
“Tôi không bôi nhọ anh, những lời tôi nói đều là sự thật!” Triệu Ngọc nói: “Mọi chuyện mà anh làm đều là vì có thể được ở bên Cát Băng thật lâu, cho nên anh không tiếc nghĩ hết cách để không cần phải có con cái với Cát Hoa! Nhưng anh không thể nào ngờ rằng Cát Băng không chịu nổi, đi tìm một cô dâu nước ngoài để kết hôn!”
“Có lẽ cô dâu nước ngoài này cũng là một tấm bình phong” Triệu Ngọc nói một cách mau chuẩn: “Nếu Cát Băng kết hôn thì sẽ không có ai chỉ trỏ anh ta cả! Nhưng mà anh dần phát hiện ra mình bắt đầu mất quyền khống chế mọi chuyện, Cát Băng thật sự yêu Kseniya! Sau đó, anh lại nghe được quá khứ của Kseniya trên tàu hỏa, cho rằng người phụ nữ Kseniya này không hợp để ở bên Cát Băng!”
“Cho nên buổi tối hôm đó, anh đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Cát Băng, nói cho Cát Băng biết Kseniya không phải là cô gái trong sáng thuần khiết mà có quá khứ tối tăm, nhưng Cát Băng không nghe, vẫn khư khư muốn cử hành hôn lễ…”
“Sau đó, đoạn video đột nhiên xuất hiện trong hôn lễ, cô dâu Kseniya gặp tai nạn xe bỏ mạng, những chuyện này đều vượt ra khỏi dự đoán của anh… Ban đầu, anh cho rằng chuyện này không phải chuyện xấu, ít nhất Cát Băng có thể trở lại trong lòng anh…”
“Nhưng không ngờ Cát Băng lại luẩn quẩn trong lòng, treo cổ tự sát trong sảnh tổ chức hôn lễ của họ! Anh nhìn thi thể của Cát Băng mà nản lòng, phẫn hận chồng chất, mặc dù anh không tham dự hôn lễ nhưng vẫn biết đã có chuyện xảy ra…”
“Anh lại nghe thấy đoạn trò chuyện của mấy phù dâu nước ngoài, cho nên anh khẳng định đoạn video kia là do họ bày ra! Không có họ thì Cát Băng cũng sẽ không chết… Cho nên, anh quyết định trả thù cho Cát Băng, bắt đầu thiết kế và thực hiện kế hoạch, cuối cùng giết chết họ!”
“Mà anh muốn treo thi thể của họ dưới gầm cầu là bởi vì khi còn bé, anh thích cùng Cát Băng đọc truyện tranh thi thể nữ ở cầu treo Bucharest! Còn nữa, do Cát Băng chết do thắt cổ nên anh cũng phải treo những người phụ nữ kia lên, làm vậy để hả giận…”
“Đủ rồi, đủ rồi!!” Hàn Trại kích động nói: “Tôi thật sự nghi ngờ không biết anh có phải là cảnh sát chuyên nghiệp hay không? Anh tự biên ra một câu chuyện phạm tội không chút căn cứ nào như vậy thì rất có cảm giác thành tựu à? Tôi nói cho anh biết! Tôi không phải là tội phạm giết người gì cả! Tôi không hề giết người!!!”
“Có lẽ anh không biết chúng tôi có thể tính một cách chính xác ngày tháng cụ thể mà Cát Băng chết phải không?” Nhưng Triệu Ngọc vẫn tiếp tục nói theo trình tự của mình: “Sau khi Cát Băng treo cổ, anh đã đi xa bốn lần, mà trong bốn lần công tác này đều xảy ra vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu, chẳng lẽ… đây không phải là trùng hợp sao?”
“Trùng hợp cái gì chứ!” Hàn Trại la ầm lên: “Vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu xảy ra ở Mãn Châu, mà tôi chưa từng tới Mãn Châu thì sao lại là tôi chứ?”
“Hả?” Triệu Ngọc giả vờ bất ngờ: “Anh nói gì? Bắt đầu từ tháng 12 năm ngoái, anh chưa từng đi Mãn Châu sao?”
“Đúng thế!” Hàn Trại lớn tiếng nói: “Lần cuối cùng tôi đi chính là một ngày trước hôn lễ của Cát Băng, từ đó về sau vẫn chưa từng đến Mãn Châu! Nhưng…” Hắn ta nhớ tới cái gì, lại bổ sung một câu: “Trên đường đi Tân Tân công tác chỉ đi ngang qua Mãn Châu mà thôi chứ không vào trung thâm thành phố…”
“Ồ… Vậy sao?” Triệu Ngọc cười lạnh lấy sơ đồ quỹ tích đi công tác của Hàn Trại từ trong tệp tài liệu ra đưa cho Hàn Trại, nói: “Được thôi, tiếp theo, chúng ta sẽ phân tích kỹ xem anh có từng tới Mãn Châu hay không…”