← Quay lại trang sách

Chương 2421 Cuộc thẩm vấn không bình thường (3)

Một phút…Hai phút…

Trong nháy mắt lại qua gần một giờ đồng hồ.

Thời gian càng kéo dài, bầu không khí bên trong phòng thẩm vấn càng trở nên áp lực, sốt ruột, cuộc tra hỏi dường như lâm vào tình thế giằng co…

“Cảnh sát Triệu… Xem kìa, anh không hề chuyên nghiệp chút nào!” Hàn Trại nhìn tài liệu Triệu Ngọc cung cấp rồi lắc đầu nói: “Những thứ anh nói chắc chỉ tồn tại trong lý thuyết thôi, những thứ đó đều là ý muốn chủ quan của các anh, trong lòng anh như đã nhận định tôi là tội phạm rồi, chẳng lẽ anh không cho đây là sai lầm sao?”

“Vậy anh giải thích thế nào” Triệu Ngọc chỉ tay vào tài liệu nói: “Tại sao trong mấy lần anh tới vùng khác công tác đều xuất hiện những đoạn thời gian không thể nào chứng minh tung tích của anh vậy?”

“Chẳng lẽ điều này quan trọng lắm sao?” Hàn Trại không cho là đúng: “Mặc dù tôi đi công tác nhưng cũng không thể lúc nào cũng có người nhìn tôi chằm chằm đúng không? Tôi cũng cần có không gian riêng tư, tôi nghỉ ngơi ở khách sạn hoặc là đi mua đồ ở cửa hàng, hoặc là đọc sách gì đó…”

“Được rồi, vậy anh nói cho tôi biết anh nghỉ ngơi ở khách sạn nào, mua đồ ở cửa hàng nào, đọc sách ở tiệm sách nào, nói tôi biết thời gian cụ thể luôn!”

“Làm ơn đi” Hàn Trại nói: “Tôi không có bộ óc siêu việt thì làm sao có thể nhớ tỉ mỉ như vậy được?”

“Khách sạn đều có camera” Triệu Ngọc nói: “Mặc dù anh đi công tác bên ngoài nhưng những lỗ hổng lại không thể nào điều tra được, đó chính là hiện tượng không hợp lý!”

“Hay lắm, nếu như có camera thì các anh cứ điều tra đi!” Hàn Trại thờ ơ nói: “Các anh đánh giá tôi cao quá rồi thì phải? Dựa theo lời anh nói thì lúc tôi đi công tác phải đi lấy một chiếc xe hơi lén trở lại Hải Lạp, sau đó sẽ lái chiếc xe hơi của Cát Băng đi đến Mãn Châu giết người! Giết người xong rồi, tôi còn phải đi ngược trở lại mà không thể để lại bất kỳ sơ suất nào, không thể để người khác phát hiện sao?”

“Đây là giết người, tôi phải bắt được người rồi mới giết được chứ? Còn phải đi đến dưới gầm cầu vứt xác, còn phải treo thi thể lên, chậc chậc chậc chậc…” Hàn Trại lắc đầu nói: “Các anh coi tôi là sát thủ chuyên nghiệp à?”

“Chỉ cần lên kế hoạch hợp lý thì thật ra không khó thực hiện những công đoạn anh kể đâu!” Triệu Ngọc nói: “Anh giỏi nắm mọi thứ trong tay, tâm tư kín đáo, cho nên việc lập ra kế hoạch giết người như vậy cũng không phải việc khó…”

“Tại sao anh cứ khẳng định hung thủ là tôi chứ?” Hàn Trại lắc đầu nói: “Tôi cũng vừa nói tất cả những thứ anh nói đều là ý muốn chủ quan của anh, không có chứng cứ cụ thể thì dựa vào đâu anh bắt tôi? À, là bởi vì lời đồn linh tinh, nên anh lập tức cho rằng tôi và Cát Băng có mối quan hệ đó?”

“Cũng do tôi có một khoảng thời gian trên quỹ tích sinh hoạt không thể nào chứng minh cho nên anh nói tôi là sát thủ dưới gầm cầu thì cũng quá không hợp lý thì phải? Chúng ta đừng có tốn thời gian vô vị như vậy nữa được không?” Hàn Trại buồn bực nói: “Nếu như anh không thể chứng minh được gì thì mau thả tôi ra!”

Hàn Trại nói xong, bên trong phòng thẩm vấn lập tức rơi vào yên tĩnh.

Triệu Ngọc không nói gì, Tịch Mộng Na thì cúi đầu giả vờ ghi chép, cũng không dám phát ra tiếng vang.

Theo Tịch Mộng Na, việc Triệu Ngọc bắt người hôm nay có hơi hấp tấp, rõ ràng Hàn Trại cho thấy đã có chuẩn bị chu đáo, mặc dù hắn ta đã bị Triệu Ngọc chơi đùa đến mức mất kiên nhẫn.

Nhưng đúng như Hàn Trại nói, không có bằng chứng cụ thể thì mọi thứ đều uổng công.

“Ừm…” Triệu Ngọc chậm rãi đứng lên, nói với Hàn Trại: “Chắc anh không hút thuốc, vậy thì… có uống chút gì không?”

“…” Hàn Trại trợn mắt nhìn Triệu Ngọc, không phát biểu gì.

“Tiểu Tịch” Triệu Ngọc nghiêng đầu về phía Tịch Mộng Na: “Rót cho anh ta ly nước! Nước nóng ấy, trời lạnh thế này, đừng để bị đau bụng…”

“Ừ…” Tịch Mộng Na vội vàng mở cửa đi ra bên ngoài.

“Anh xem, anh xem…” Triệu Ngọc chỉ theo bóng lưng Tịch Mộng Na, nói: “Một cô gái xinh đẹp như vậy mà anh cũng không thèm nhìn một cái, còn nói anh không phải đồng tính à?”

“Hừ…” Hàn Trại sắp giận điên lên: “Chắc anh không bị bệnh đấy chứ?”

“Không lừa được người khác chuyện này đâu” Triệu Ngọc hơi uốn hai đầu gối, vừa xoa vừa nói: “Chắc chắn anh và Cát Băng là đồng…”

“Ha…” Hàn Trại cắn răng nghiến lợi: “Anh vẫn tiếp tục như vậy phải không? Tôi nói cho anh biết, Triệu Ngọc, khi nào ra ngoài, tôi nhất định sẽ mời luật sư kiện anh! Anh nói tôi và Cát Băng là đồng tính thì phải có chứng cứ, chúng tôi đi tắm suối nước nóng, ở cùng một căn phòng, bình thường ôm bả vai thì là đồng tính sao? Anh phải có bằng chứng cụ thể, bằng chứng cụ thể đấy có hiểu không?”

Trong lúc Hàn Trại kích động nói, Tịch Mộng Na đã bưng một ly nước nóng quay trở về phòng thẩm vấn.

Cô ta đặt ly nước lên ghế thẩm vấn, Hàn Trại chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến.

Nhưng Hàn Trại làm gì có tâm trạng uống nước, hắn ta vẫn còn trợn mắt nhìn Triệu Ngọc, nhưng hắn ta không hề nhìn thấy sau khi Tịch Mộng Na buông ly nước xuống đã đưa một phong bì cho Triệu Ngọc.

“Hừ… Hừ hừ…”

Triệu Ngọc mở phong bì, cầm một xấp ảnh từ bên trong ra, sau đó, hắn hừ lạnh vài tiếng, vẻ mặt tràn đầy châm chọc.

“Hàn Trại” Triệu Ngọc ném mấy tấm ảnh xuống trước mặt Hàn Trại: “Anh xem cho kỹ, những tấm ảnh này có tính là bằng chứng cụ thể không?”

Hàn Trại sững sờ trong chốc lát rồi vội vàng nhặt ảnh lên kiểm tra, kết quả, hắn ta vừa đưa mắt nhìn thì cả người đã cứng đờ tại chỗ, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ và không thể tưởng tượng nổi!

“Cái này… Cái này…” Hắn ta trợn to hai mắt nhìn Triệu Ngọc: “Không thể nào!”

“Có cái gì mà không thể?” Triệu Ngọc chỉ vào ảnh nói: “Lời nói dối của anh đã bị tôi chọc thủng! Anh còn gì muốn nói không?”

Chỉ thấy trong ảnh đều là cảnh thân mật của Hàn Trại và Cát Băng, thậm chí còn có một vài cảnh khó coi đập vào mắt, có thể thấy lúc hai người họ ở bên nhau đã bị người khác chụp được!

“Cái này… Cái này không thể nào…” Hàn Trại chỉ ảnh và nói: “Thì ra anh dụ tôi để kéo dài thời gian… là để làm giả… Những tấm ảnh này… Những tấm ảnh này đều là giả!”

“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh, hung hăng nói: “Hàn Trại, anh có biết thứ mà bình thường đại thần thám Triệu tôi xem thường nhất là cái gì không?”

“Tôi nói cho anh biết, thứ tôi xem thường nhất chính là những tên tội phạm tự cho là mình rất thông minh, cho là mình có thể đứng trên pháp luật, có thể thoát tội một cách hoàn mỹ đấy! Tôi không thể hiểu nổi, có phải mấy người đã xem nhiều phim điện ảnh tội phạm quá rồi không? Mấy người cho rằng đã ngồi trên ghế thẩm vấn mà vẫn có thể phách lối với cảnh sát đúng không?”

“Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến việc anh bị còng vào ghế thẩm vấn thì chẳng khác nào đã mất đi quyền chủ động, còn chúng tôi mới là phía chủ động sao?”

“Anh…” Hàn Trại vẫn không dám tin tưởng, đẩy hết ảnh xuống đất: “Những tấm ảnh này đều là giả! Tôi đã nghiên cứu anh rồi, Triệu Ngọc, anh nổi tiếng nhờ dẫn dụ tội phạm, đây là mánh khóe từ trước tới giờ của anh…”

“Đậu xanh rau má! Hàn Trại, đã tới nước này rồi mà chẳng lẽ anh vẫn chưa hiểu à?” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Xem ra anh cũng chỉ thế là cùng thôi! Có nhiều lúc, tôi còn so sánh anh với Hàn Khoan trong vụ án ác ma đấy! Nhưng bây giờ xem ra là tôi đã đánh giá anh quá cao rồi…”