← Quay lại trang sách

Chương 2422 Anh không phải là mục tiêu chính của tôi

Ôi Chúa ơi!Ngay lúc Triệu Ngọc cho Hàn Trại xem ảnh, Tịch Mộng Na lại không thể không thầm lộ vẻ thán phục!

Vừa rồi lúc cô ta đang rót nước, Tăng Khả đã đưa cho cô ta phong bì đó.

Cô ta cứ tưởng trong phong bì sẽ có tài liệu gì, nhưng không ngờ lại đều là ảnh chụp. Vả lại còn toàn là ảnh ảnh 18+, đầy thân mật của Hàn Trại và Cát Băng nữa…

Vì vậy, đến tận bây giờ, Tịch Mộng Na cũng đang nghi ngờ tính chân thực của những tấm ảnh này, nghi ngờ đây là ảnh do Triệu Ngọc phái Tăng Khả dùng photoshop chỉnh ra!

Nhưng sau khi Triệu Ngọc nói vậy, Tịch Mộng Na dần nhận ra những thứ này không hề đơn giản như cô ta nghĩ…

“Anh đang nói dối, nói dối!” Hàn Trại vung tay hất luôn cả ly nước mà Tịch Mộng Na vừa bưng tới xuống đất, vẫn không thể tin mấy tấm ảnh kia đều là thật.

“Hàn Trại” Nhưng Triệu Ngọc lại cầm phong bì đó vẫy vẫy, ngồi xuống trước mặt Hàn Trại, nghiêm túc nói: “Bây giờ anh hãy suy nghĩ một chút đi, ngay từ lúc bắt đầu thì anh đã thua trong cuộc thẩm vấn này rồi!”

“Trong đầu anh luôn nghĩ tôi sẽ cắn chặt quan hệ của anh và Cát Băng, và cả chuyện làm sao để chứng minh anh là sát thủ dưới gầm cầu, nhưng tôi là thám tử nổi tiếng thế giới, nếu như tôi bị anh đoán trúng thì sẽ mất mặt đến mức nào đây? Sao nào, bây giờ anh đã biết mấy tấm ảnh này từ đâu ra rồi chứ?” Hỏi xong, Triệu Ngọc lại đợi trong chốc lát.

Có thể thấy Hàn Trại lúc này đã mất đi vẻ bình tĩnh trước đó, ngay cả ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn.

“Không phải chứ? Đến giờ vẫn chưa hiểu ra ư?” Triệu Ngọc hừ lạnh nói: “Hàn Trại, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, tôi đã thấy rất rất nhiều trường hợp thế này rồi! Anh tự nhận là từ nhỏ đến lớn mình làm bất cứ chuyện gì cũng có thể lừa gạt được ánh mắt của người khác, nhưng mà… thế giới này không hề giống như tưởng tượng của anh đâu! Mọi người không nói nhưng không có nghĩa là họ không biết… Thế nào? Tôi nói vậy, anh đã hiểu chưa?”

“À…” Hàn Trại lần theo hướng suy nghĩ của Triệu Ngọc, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một lúc lâu sau mới phun ra một cái tên: “Cát… Cát Băng…”

“Mẹ nó!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài nói: “Cát Băng là người tình tri kỷ của anh, anh ta điên rồi hay sao mà lại chụp loại ảnh này?”

“Vậy… Vậy thì càng không thể nào!” Hàn Trại cắn răng nói: “Anh đang lừa gạt tôi, công nghệ kỹ thuật hiện giờ cao như vậy, các anh muốn làm gì mà chẳng được…”

“Làm cái đầu anh á! Anh đã đoán được rồi có phải không?” Triệu Ngọc hung hăng nói: “Anh giả vờ không đoán được là bởi vì anh không dám đối mặt với hiện thực này thôi! Ngu ngốc, vậy để tôi nói đáp án cho anh nhé!” Triệu Ngọc chỉ những tấm ảnh trên mặt đất, nói: “Những tấm ảnh này đều là do vợ anh thuê người chụp lén đấy!”

“Không! Không…” Trong phút chốc, Hàn Trại như kẻ điên rống to: “Không thể nào! Cô ấy không biết gì cả, không thể nào…”

“Xin lỗi, tôi lại tự khen mình một câu!” Triệu Ngọc nói: “Có câu ‘Kiếm tẩu thiên phong*’, bắt đầu từ ngày tôi xác định anh là nghi phạm thì tôi chưa hề coi anh là mục tiêu chính! Tôi biết đối với tên tội phạm sát thủ dưới gầm cầu này, tôi không thể bắt được bằng con đường tắt bình thường được, cho nên… Mục tiêu điều tra chính của tôi cũng không phải là anh, mà là vợ của anh… Cát Hoa!!!”

* Kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

“Anh…” Hàn Trại nuốt nước bọt, vẫn không dám tin tưởng: “Cô ấy… cô ấy không biết gì cả!”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười: “Cô ấy không biết gì cả, cho nên tôi mới muốn điều tra cô ấy chứ? Hàn Trại, anh mau nhớ lại xem” Triệu Ngọc nói: “Anh còn nhớ hôm chúng ta gặp mặt lần đầu đã xảy ra chuyện gì không?”

“Khi Cát Hoa biết vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu xảy ra ở Mãn Châu, mà bốn thi thể phụ nữ đều là phù dâu trong hôn lễ của Cát Băng thì cô ấy sẽ nghĩ thế nào? Lúc ấy, tôi cũng mắc phải một sai lầm” Triệu Ngọc nói: “Tôi chỉ cho là Cát Hoa hoảng sợ ngã ngựa, suýt nữa bỏ mạng là bởi vì cô ấy lo lắng vụ án này là do em trai Cát Băng của mình gây ra! Bởi lẽ khi đó cô ấy còn chưa biết Cát Băng đã treo cổ tự sát!”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc nhìn chằm chằm Hàn Trại: “Mấy ngày sau đó, khi thi thể Cát Băng được phát hiện, tôi chắc chắn anh là nghi phạm có khả năng là hung thủ cao nhất… Khi tôi nhớ lại tình hình ngày hôm đó thì trong đầu lại cảm thấy không bình thường…” Triệu Ngọc nhắm mắt lại nói: “Sau khi vợ anh được tôi cứu, cô ấy đã khóc kêu rằng: Không thể nào, không thể nào, em trai tôi chắc chắn không phải tội phạm giết người…”

“Hàn Trại!” Triệu Ngọc mở mắt ra nói: “Anh có nghe ra được trong lời nói của vợ mình có vấn đề gì không?”

⚝ ✽ ⚝

Hàn Trại còn chưa tỏ vẻ gì thì người vốn cũng có mặt trong vụ việc đó như Tịch Mộng Na cũng trừng to hai mắt, ánh mắt nhìn Triệu Ngọc đã thay đổi.

“Vợ anh đang nói cho tôi” Triệu Ngọc nói: “Hung thủ không thể nào là em trai cô ấy, mà là…”

Triệu Ngọc vươn ngón tay chỉ Hàn Trại!

“Khốn kiếp, khốn kiếp!” Hàn Trại tức giận run cả người: “Tất cả đều do anh nói mò!”

“Mẹ kiếp, tôi có nói mò hay không đã không còn quan trọng nữa rồi, đúng không?” Triệu Ngọc ra hiệu về phía tấm ảnh rồi nói tiếp: “Lúc ấy, vợ anh cho rằng anh đã giúp Cát Băng giết bốn người phụ nữ đó! Bởi vì cô ấy biết anh có bản lĩnh! Cô ấy biết Cát Băng không thể nào gây ra được vụ án lớn đến vậy… Còn nữa, cô ấy cũng biết anh yêu em trai mình sâu sắc cỡ nào!”

“Câm miệng, câm miệng!” Hàn Trại kích động hét to: “Anh đừng có nói bậy, đừng nói bậy nữa! A!!!”

“Anh đừng kích động, đã bảo anh uống nước đi mà còn không uống!” Triệu Ngọc bĩu môi nói: “Tôi đang muốn nói tới vấn đề quan trọng nhất đây!”

“Để tôi nghĩ xem bây giờ nên nói từ chỗ nào đã… À… Cát Hoa, vợ anh…” Triệu Ngọc nói: “Sau khi tôi nhận ra có lẽ Cát Hoa đã biết được điều gì đó thì tôi đã nhanh chóng quyết định Cát Hoa là mục tiêu chính để tôi phá được vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu! Cho nên lúc ấy tôi chọn lựa điều tra hai đầu, vừa điều tra anh cũng vừa bảo vệ Cát Hoa!”

“Nhưng cuối cùng thì anh đoán xem, đúng là đã phát hiện ra vấn đề rồi, vả lại còn là vấn đề vô cùng vô cùng quan trọng nữa” Triệu Ngọc nói: “Chúng tôi điều tra nhật ký cuộc gọi, thẻ tín dụng, còn có tin tức Internet của Cát Hoa mấy năm gần đây… Hầu hết sinh hoạt của cô ấy đều rất bình thường, duy chỉ có mấy khoản tiền là khác thường…”

“Sau đó, rất nhiều cao thủ ở chỗ chúng tôi đã mau chóng tra ra được, thì ra sau khi kết hôn với anh, cô ấy cũng bí mật liên lạc với một người đàn ông khác… Đừng nên kích động, đừng nên nóng nảy!” Triệu Ngọc thấy Hàn Trại sắp nổi giận thì vội vàng ngăn lại, nói: “Người đàn ông này không có gì mờ ám với vợ anh đâu, chỉ là mỗi lần họ gặp nhau đều rất cẩn thận! Bởi vì người đàn ông này là một… thám tử tư!!!”

Nghe tới đây, Hàn Trại chợt run lên, trong mắt lại lộ ra vẻ không tưởng tượng nổi.

“Anh quá khinh thường người vợ Cát Hoa của mình, cô ấy là một người vô cùng nhạy cảm” Triệu Ngọc nói: “Hai người đang sinh sống cùng nhau, sớm chiều ở chung trong một căn nhà, chẳng lẽ anh cho là kỹ năng diễn xuất mà anh tự cho là cao siêu của mình có thể giấu giếm được cô ấy sao?”

“Không… Không, không, không…” Hàn Trại vẫn không dám tin tưởng: “Không thể nào…”

“Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã tìm được thám tử tư này” Triệu Ngọc nói: “Ông ta đã khai báo rằng mấy năm nay, mỗi khi anh và Cát Băng đi công tác thì Cát Hoa đều thuê ông ta theo dõi và chụp lén…”

“Cho nên mới có những tấm ảnh này…” Triệu Ngọc chỉ vào xấp ảnh dưới đất: “Anh nhìn thử xem, những tấm ảnh này đều được chụp vào các khoảng thời gian khác nhau đấy…”

“Không thể nào!” Hàn Trại nuốt nước miếng: “Cát Hoa không hề biết, là anh lừa gạt tôi! Nếu như cô ấy phái thám tử tư điều tra tôi thì tại sao lại không ngả bài với tôi chứ?”

“Anh hỏi hay lắm, quá hay!” Triệu Ngọc dùng ngón tay chỉ về phía hắn ta nói: “Tôi cũng không hiểu tại sao!”

“Hay là thế này đi” Triệu Ngọc vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, nhướng mày nói: “Anh tự đi hỏi vợ mình nhé!?”