← Quay lại trang sách

Chương 2423 Cuộc gọi trực tiếp

“Đúng là sống sờ sờ mà lại gặp ma mà…”Một bên khác của bàn thẩm vấn, Tịch Mộng Na dùng tài liệu che mặt, nhỏ giọng thì thầm cái gì đó.

Bởi vì từ khi tra án tới nay, dường như cô ta vẫn luôn như hình với bóng cùng Triệu Ngọc, nhưng dù thế nào cũng không hiểu được tại sao Triệu Ngọc đã tra được manh mối quan trọng như vậy mà cô ta lại không hề biết gì…

Tên Triệu Ngọc này…

Cô ta thầm mắng, đúng là sâu không lường được mà!

Vả lại, bây giờ hắn lấy điện thoại di động ra, lại cho phép Hàn Trại gọi điện thoại cho người vợ Cát Hoa của mình ngay tại hiện trường chắc cũng chỉ là kế sách không ổn lắm phải không?

“Anh…” Hàn Trại cũng cảm thấy bất ngờ, hắn ta nói với vẻ không thể tin nổi: “Anh bảo tôi… gọi điện thoại á?”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười: “Không phải anh nói mấy tấm ảnh tôi đưa đều là photoshop ư? Anh có thể tự mình xác minh mà!”

Nói xong, Triệu Ngọc thật sự bấm số điện thoại.

Nhưng sau khi đè xuống, hắn lại đột nhiên cảm thấy không đúng lại ngắt đi.

“Không được, chỉ gọi điện thoại như thế thì chưa chắc anh đã tin được” Triệu Ngọc mở WeChat ra nói: “Thế này nhé, tôi sẽ để hai người gọi bằng video call với nhau!”

“Hả?” Hàn Trại trợn to hai mắt.

Sau một tiếng chuông mời gọi video, bên kia đầu dây đã đồng ý.

Triệu Ngọc đưa điện thoại tới trước mặt Hàn Trại, nói: “Nào, anh mau hỏi thử vợ mình xem!”

“Hả!?”

Hàn Trại hoảng sợ vội nhìn về phía video, phát hiện người vợ Cát Hoa của mình đang co rúm trong góc tường mà ôm vai khóc tỉ tê.

Hàn Trại lập tức nhận ra nơi Cát Hoa đang ngồi là trong gara xe nhà họ.

Bởi vì xe hơi đều đậu trong sân cho nên gara đã trở thành phòng chứa đồ.

“Nào” Lúc này, tiếng nói của Thôi Lệ Châu truyền từ trong video ra: “Bây giờ hai người đã có thể trò chuyện với nhau rồi!”

“Hả?” Trong video, Cát Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Trại bị còng tay thì lập tức gào to thảm thiết: “Xin… Xin lỗi chồng, em xin lỗi… Hu hu hu…”

“Này… Này…” Hai mắt Hàn Trại đã sắp trừng ra máu: “Cát Ngõa Mật Nhi, em… em đã biết từ lâu rồi sao? Em… em chụp lén anh…”

“Hu hu hu…” Cát Hoa vừa đau lòng khóc lóc, vừa gật đầu thừa nhận việc chụp lén.

“Tại sao!?” Hàn Trại không thể hiểu nổi, hỏi: “Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?”

“Trước khi kết hôn, em đã nhận ra anh có điểm bất thường rồi, anh… anh và Cát Băng… Hai người có điểm bất thường…” Cát Hoa khóc nói: “Sau khi kết hôn, em lại phát hiện anh có chuyện gạt em, em muốn biết rõ… Cho nên… Cho nên em mới thuê người theo dõi anh, kết quả là những điều em lo lắng… đều trở thành sự thật! Hu hu…”

“Em…” Hàn Trại run rẩy hỏi: “Tại sao em… Nếu em đã phát hiện thì tại sao không tìm bọn anh để làm rõ mọi chuyện?”

“Em… Hu hu… Hu hu…” Cát Hoa khóc kể: “Em không biết anh chỉ có một người là em trai của em hay còn những người khác nữa, cho nên khi đó, gần như mỗi lần anh đi công tác là em đều phái người bám theo…”

“Anh hỏi em…” Hàn Trại tuyệt vọng hỏi: “Tại sao em không sớm làm rõ mọi chuyện với anh? Tại sao?”

“Là vì cái nhà này!” Cuối cùng Cát Hoa cũng không chịu đựng nổi mà rống to: “Nếu như em nói toẹt mọi chuyện với anh thì cái nhà này còn mặt mũi gì nữa! Anh không cảm thấy quá mất mặt sao!?”

“Bọn anh yêu nhau thật lòng thì có cái gì mất mặt chứ!” Hàn Trại nóng nảy nên cũng điên cuồng quát to: “Tại sao, tại sao bọn anh muốn ở bên nhau lại khó khăn đến vậy chứ!? Nếu sớm nói rõ thì đâu thành ra thế này chứ!!!”

“Anh… anh…” Trước tiếng gào thét của Hàn Trại, Cát Hoa ngẩn người như một cái cọc gỗ bị đóng ngay tại chỗ vậy…

Triệu Ngọc lanh tay lẹ mắt tắt điện thoại, chấm dứt cuộc trò chuyện của họ.

“Này… Này, này…” Hàn Trại trừng mắt Triệu Ngọc: “Anh làm gì thế hả!?”

“Tên thám tử tư đó đúng là giữ chữ tín” Triệu Ngọc nói: “Lấy tiền của vợ anh, chẳng những giữ mồm giữ miệng mà còn xóa đi toàn bộ hình ảnh! Cho nên tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể đánh cược một lần… Cược rằng vợ anh không hề hủy những tấm ảnh kia đi!”

À…

Triệu Ngọc còn chưa dứt lời thì Tịch Mộng Na đã hiểu ra tất cả.

Chẳng trách Triệu Ngọc không bắt luôn Cát Hoa về Cục Cảnh sát hỏi chuyện!

Thì ra là Triệu Ngọc đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi hết cả rồi, hắn cố ý bắt Hàn Trại đi là để hù dọa Cát Hoa.

Sau khi cảnh sát rời đi, Cát Hoa nhất định sẽ nhận ra những tấm ảnh kia có thể sẽ trở thành chứng cứ bất lợi với Hàn Trại cho nên mới đi tìm chúng và chuẩn bị đem đi tiêu hủy, nhưng lại bị Thôi Lệ Châu núp trong bóng tối bắt được!

Đúng là lợi hại!

Tịch Mộng Na vô cùng kinh hãi, cô ta cứ tưởng Triệu Ngọc cũng là một cảnh sát điều tra phổ thông liều mạng điều tra thôi, nhưng không ngờ Triệu Ngọc còn có nhiều mánh khóe giấu nghề như vậy…

“Được rồi chứ!” Triệu Ngọc nói: “Lời nói dối của anh đã bị chọc thủng, bây giờ còn gì để nói nữa? Nhiều tấm ảnh như vậy vẫn không thể chứng minh anh có quan hệ với Cát Băng sao? Anh còn cho rằng mấy tấm ảnh này là photoshop à?”

“Được, được…” Hàn Trại thở hổn hển nói: “Tôi thừa nhận tôi và Cát Băng thật sự là người yêu… Nhưng mà… Tôi thừa nhận thì thế nào chứ?”

Hàn Trại nói đến đây thì đột nhiên thay đổi, ánh mắt ứ máu u ám tựa như biến thành một con quỷ từ địa ngục chui ra vậy.

“Thì thế nào? Hàn Trại, anh nói dối!” Triệu Ngọc nói: “Những lời anh khai trước đó đều bị lật đổ! Vì yêu Cát Băng, không thể đứng nhìn Cát Băng bị mấy người phù dâu nước ngoài kia ức hiếp tới mức thắt cổ, cho nên anh quyết định thay Cát Băng giết chết họ… Đây chính là động cơ giết người của anh, chẳng lẽ anh còn chưa chịu thừa nhận sao?”

“Hừ! Tại sao tôi phải thừa nhận?” Hàn Trại nhếch mép cười: “Tôi thừa nhận tôi có quan hệ với Cát Băng, nhưng quan hệ của chúng tôi có phạm pháp đâu? Đúng là tôi yêu Cát Băng, nhưng dựa vào đâu mà phải trả thù cho cậu ấy, giết người vì cậu ấy chứ?”

“Hàn Trại, anh thành thật nói cho tôi biết” Triệu Ngọc hỏi: “Vào ngày 11 tháng 9 năm ngoái trên xe lửa, rốt cuộc anh đã nghe những gì? Mấy người phụ nữ Nga kia đã nói cái gì? Có phải khởi điểm của cả vụ án đã xuất phát từ những lời nói đó không?”

“Tôi đã nói rồi” Hàn Trại vẫn cố chấp: “Lúc ấy tôi đang ngủ, thật sự không nghe thấy gì hết! Tôi không hề nghe mấy người đó nói gì về Kseniya, cũng không nghe họ nhắc tới Cát Băng…”

“Được, anh can đảm, anh can đảm lắm…” Triệu Ngọc cười nói: “Hàn Trại, Hàn Trại, anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Anh hãy xem cho kỹ…” Triệu Ngọc ra hiệu về chiếc phong bì trên bàn: “Vừa rồi tôi chỉ mới lấy ra một phần ba thôi, trong đây còn có rất nhiều hình đấy!

Chẳng lẽ… anh cho rằng toàn bộ bức ảnh trong này đều là hình anh và Cát Băng sao!!?”

“Hả?” Hàn Trại nghe đến đây thì lập tức hồi hộp, dường như đã hiểu được ý của Triệu Ngọc.

“Anh không phải kẻ ngốc, khẽ động một ngón út cũng có thể nghĩ đến hình còn lại đều là cái gì đúng không?” Triệu Ngọc vươn tay vào trong phong bì: “Sau hôn lễ của Cát Băng, Cát Hoa không hề tham dự lễ tang của Kseniya…

Cho nên tính từ lúc đó, đã qua mấy tháng mà chị gái vẫn không gặp em trai, anh cho rằng cô ta không hề nhớ em trai mình sao?

Cho nên… Khi anh nói sắp đi công tác thì anh cho rằng Cát Hoa sẽ làm cái gì?”

“Không… Không…” Cuối cùng Hàn Trại cũng lộ ra vẻ hoảng sợ: “Không đâu, không đâu, chắc chắn không thể nào…”