Chương 2424 Lý do không làm rõ mọi chuyện
“Có cái gì mà không thể chứ?” Triệu Ngọc thở dài nói: “Hàn Trại à, lẽ ra làm một nhân viên điều tra, tôi không nên nói lời này!Nhưng có nhân tất có quả, có quả tất có nhân, cho dù tội án trông có vẻ hoàn mỹ không dấu vết thì đều sẽ có bất ngờ làm người không tưởng tượng được…”
Triệu Ngọc vừa nói vừa lấy một xấp hình từ trong phong bì ra, ném tới trước mặt Hàn Trại.
“Từ sau hôn lễ, đã rất lâu rồi Cát Hoa chưa gặp em trai mình, mặc dù cô ta không thể hạ mình nhưng cũng không có nghĩa là không lo lắng…” Triệu Ngọc chỉ vào hình nói: “Cho nên, cô ấy thấy anh nói đi công tác thì đương nhiên là sẽ nghĩ anh đi gặp Cát Băng!
Cho nên cô ấy lại gọi điện cho thám tử tư, thuê theo dõi anh…”
“Không thể nào… Không thể nào…” Hàn Trại khùng điên lẩm bẩm nhưng sau khi thấy những tấm hình kia thì lại trông càng tuyệt vọng hơn…
“Thật ra thì đã lâu rồi, Cát Hoa đã không làm như vậy” Triệu Ngọc nói: “Nhưng do lần này cô ấy thật sự nhớ em trai mình, chỉ cần có thể thấy được anh ta là cô ấy yên tâm rồi…
Nhưng tiếc là thám tử tư không giúp được, từ đầu đến cuối vẫn không chụp được Cát Băng mà chỉ chụp được những thứ này…”
Triệu Ngọc vừa nói vừa nhặt một tấm trong đó lên:
“Không phải lúc trước anh luôn miệng nói sau tháng 12 năm ngoái thì anh không hề động tới chiếc Ford của Cát Băng nữa à?
Vậy thì… thế này là sao?”
“Ôi…” Hàn Trại nhìn hình mà trên trán đã rịn ra mồ hôi lạnh, nhưng hắn ta đã á khẩu nói không nên lời.
“Trong hình có ngày tháng, chúng tôi cũng có lời khai của thám tử tư kia” Triệu Ngọc nói: “Vả lại, vị trí đậu xe ở đâu thì tự trong lòng anh hiểu rõ!”
“Hàn Trại” Triệu Ngọc nói: “Để tiện gây án, anh đã lái chiếc Ford của Cát Băng đến một nhà khách nhỏ ở Mãn Châu.
Mà nhà khách đó cũng là của Cát Băng, anh có chìa khóa của nhà khách, bởi vì đang mùa đông cho nên trong nhà không có người cũng không có bất kỳ máy móc giám sát nào…
Vả lại, anh còn lái cả chiếc xe trượt tuyết chạy bằng điện trong nhà Cát Băng rồi đặt trong xe…
Ngày 11 tháng 12, anh mượn cớ đi Tân Tân bàn chuyện làm ăn, trong lúc đó đã âm thầm mua tất cả dụng cụ gây án.
Sau đó, vào buổi chiều ngày 13 tháng 12, anh đón xe trở về khu nghỉ dưỡng, để không bị chú ý, anh còn bắt xe đi đến thành phố Tề Cáp Nhĩ, rồi từ nơi đó đổi sang một chiếc xe taxi khác…
Sau khi anh đến khu nghỉ dưỡng thì lập tức lái chiếc Ford vào thành phố Mãn Châu, sau đó dựa theo những gì đã chuẩn bị từ trước để né tránh camera giám sát, đi thẳng đến khách sạn Thắng Lợi…
Nhưng anh không biết là những chuyện anh làm đều đã bị người ta chụp được. Anh xem mấy tấm này cho kỹ đi, bây giờ anh đã bắt đầu tin được chân lý nếu muốn người khác không biết thì trừ khi mình không làm rồi chưa?
Hàn Trại, không phải do anh không gặp may mắn” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Mà là hơi đen đủi!”
“…” Tịch Mộng Na khinh thường, không nghĩ tới trong thời khắc mấu chốt thế này mà Triệu Ngọc còn có thể nhây như vậy.
Hàn Trại tuyệt vọng nhìn hình, có bức ảnh chụp hắn ta xách một túi công cụ lớn để vẫy xe taxi;
Có bức ảnh chụp hắn ta vận chuyển công cụ trong nhà khách lên chiếc xe Ford, còn ảnh hắn ta lái chiếc Ford chạy ra khỏi nhà khách, thậm chí còn có ảnh chụp rõ chiếc xe trượt tuyết chạy bằng điện kia nữa…
Phía sau còn có thể thấy hắn ta lái chiếc Ford vào thành phố Mãn Châu, rồi rẽ vào đường hẻm bên cạnh khách sạn Thắng Lợi…
“Tôi… Tôi không hiểu…” Hàn Trại siết chặt tấm hình, giãy giụa hỏi: “Nếu có người chụp được tôi thì tại sao… tại sao lại không báo cảnh sát chứ?”
“Hàn Trại, đã tới nước này thì tôi cũng không cần phải gạt anh!” Triệu Ngọc nói: “Do anh rẽ vào đường hẻm, thám tử tư không dám đi theo cho nên không còn bức hình nào sau đó nữa, ông ta cũng không biết anh làm cái gì ở khách sạn Thắng Lợi…
Cũng có nghĩa là ông ta không làm tiếp nữa, bởi vì không phải ngõ cụt nên anh đã lái đi từ đường hẻm bên kia…”
“Chậc chậc chậc…” Tịch Mộng Na ngồi bên cạnh nghe đến đây thì nóng nảy đến độ nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vì Triệu Ngọc đã nhắc nhở Hàn Trại rằng cảnh sát không có chứng cứ phạm tội cụ thể của hắn ta, tại sao phải nói thật chứ?
Trông Hàn Trại giống như đã sắp nhận tội tới nơi rồi, tại sao không gạt hắn ta luôn?
Quả nhiên, trong mắt Hàn Trại lộ vẻ tranh đấu, hắn ta vội vàng kiểm tra hình, sau khi phát hiện những tấm hình kia cũng không có chứng cứ phạm tội thì mới thản nhiên nói với Triệu Ngọc:
“Đúng là lúc trước tôi có nói dối, tôi đã sử dụng xe hơi của Cát Băng, cũng từng nghĩ tới việc tìm mấy người phụ nữ nước ngoài trả thù, tôi cũng đã lái xe tới Mãn Châu…
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không ra tay được, nên quyết định lái xe đi…
Hung thủ không phải là tôi!”
“Hàn Trại…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Trong đó có các bức ảnh chụp được vật dụng anh đã mua, cũng chụp được anh đã mua từ cửa hàng nào, chúng tôi đã xác minh rồi!
Thang gỗ, máy khoan vô tuyến, đường ống, dây leo núi… Những thứ anh đã mua giống như in tại hiện trường vụ án!
Chẳng lẽ anh còn muốn giãy dụa hấp hối sao?”
“Những thứ này… Những thứ này vẫn đâu thể chứng minh tôi là hung thủ được?” Hàn Trại vẫn khăng khăng nói: “Tôi có chuẩn bị những thứ này nhưng cuối cùng vẫn không ra tay giết người!
Ừm… Có phải có kẻ đã ăn cắp kế hoạch của tôi, hoặc chỉ là trùng hợp thôi thì sao?”
“Bản thân anh thấy tin được không?” Triệu Ngọc chỉ phong bì trên bàn: “Này, vừa rồi tôi chỉ cầm ước chừng một nửa ảnh cho anh xem thôi, trong đó tôi còn ảnh khác nữa đấy? Anh muốn xem không?” Triệu Ngọc cười nham hiểm: “Hàn Trại, anh thật sự cho rằng thần thám tôi đây sẽ cho anh cơ hội thoát tội sao!?”
“Hả?” Hàn Trại thấy phong bì vẫn rất dày, sắc mặt cũng từ trắng chuyển sang xanh tím: “Còn… Còn có cái gì nữa?”
Xoạch…
Triệu Ngọc ném thẳng phong bì lên mặt bàn thẩm vấn: “Tự anh xem đi!”
Hàn Trại giật bắn mình, vội vàng xốc ngược phong bì, run rẩy đổ đồ vật bên trong ra.
Loạt xoạt, một đống ảnh bị đổ lên bàn, Hàn Trại cẩn thận nhìn nhưng lập tức nhíu mày lại.
“Đây… Đây…” Hắn ta vô cùng kinh ngạc hỏi: “Đây là cái gì?”
Tịch Mộng Na tò mò thò đầu tới xem, phát hiện ảnh bên trong đều là ảnh chụp chung của Hàn Trại và vợ hắn ta Cát Băng, hầu hết trong số đó đều là chụp lúc du lịch, cũng có một vài bức ảnh chụp cuộc sống thường ngày, có một vài bức đã cũ xưa…”
“Đây là cái gì ấy à? Ôi chao!” Triệu Ngọc than thở nói: “Đáng thương thay Hàn Trại, lúc trước tôi cho anh gọi video với vợ mình mà chẳng lẽ anh vẫn chưa hiểu tôi đã dụng tâm thế nào sao? Đã kết hôn lâu vậy rồi nhưng anh thật đáng thương!”
“Anh…” Hàn Trại nuốt nước bọt nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc là anh có ý gì? Mấy tấm ảnh này có thể chứng minh tội của tôi sao? Đây đều là cái gì?”
“Hàn Trại!” Triệu Ngọc nghiêm nghị nói: “Anh đã kết hôn với Cát Hoa nhiều năm rồi mà anh vẫn chưa nhìn ra được sao? Vừa rồi anh hỏi cô ấy vì sao biết rõ chuyện của anh và Cát Băng mà lại không làm rõ mọi chuyện với anh? Cô ấy nói là bởi vì sợ mất mặt, vậy anh hãy suy nghĩ cho kỹ xem cô ấy thật sự sợ mất mặt sao?”
“Hả?” Hàn Trại thở hổn hển nhưng vẫn không hiểu: “Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”
“Ngu ngốc!” Triệu Ngọc cắn răng quát lên: “Cát Hoa không chịu làm rõ với anh là bởi vì cô ấy sợ mất anh! Cô ấy yêu anh, vẫn luôn yêu anh mà anh thật sự không cảm nhận được sao!!?”
“Cái… Cái gì…” Hàn Trại như bị sét đánh, trong nháy mắt như già nua đi rất nhiều, ngồi phịch trên ghế thẩm vấn…