← Quay lại trang sách

Chương 2425 Bản thân mình hiểu là được

“Tại sao… Tại sao…” Hàn Trại thẫn thờ lẩm bẩm, ánh mắt để lộ vẻ hối hận“Tại sao?” Triệu Ngọc thất vọng nói: “Người thích anh nhất đang ở bên cạnh anh nhưng anh lại mù! Bài Quảng Đông kia hát thế nào nhỉ? Không ngờ thứ tôi đánh mất lại là mọi thứ của tôi…”

“Hàn Trại” Triệu Ngọc nói: “Cuộc sống đang tốt đẹp đều bị một tay anh hủy hoại hết!”

“Không, không không không…” Trong mắt Hàn Trại lộ ra nước mắt: “Có cơ hội, tôi vẫn còn có cơ hội, tôi không phải hung thủ, các người không thể định tội cho tôi! Tôi muốn ra ngoài, tôi còn phải bầu bạn với Cát Ngõa Mật Nhi, chúng tôi muốn sinh con, chúng tôi muốn cùng nhau cưỡi ngựa…”

“Không, anh không có cơ hội nữa!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài nói: “Tôi dám nói mọi chuyện với anh là bởi vì anh đã thua rồi! Trận đấu giữa chúng ta vốn chẳng tính là trận đấu gì cả, anh vốn không phải đối thủ của tôi!”

Triệu Ngọc vừa nói vừa mở điện thoại của mình ra, đưa một tấm ảnh khác tới trước mắt Hàn Trại nói: “Anh hãy nhìn cho kỹ, có ấn tượng với chiếc xe này và người này không?”

Trong ảnh xuất hiện một chiếc GOLF màu trắng, có một người đàn ông để râu dê mặc áo gió đứng trước chiếc xe.

“Người này… Người này…” Hàn Trại xác định một chút mới chợt nhớ tới gì đó: “Thì ra… là hắn ta!?”

“Thấy quen không?” Triệu Ngọc nói: “Đây chính là thám tử tư mà vợ anh thuê, lần này ông ta sẽ trở thành nhân chứng quan trọng của chúng tôi! Hàn Trại, anh biết quy định của cảnh sát chúng tôi rồi đấy, tôi có thể cho anh xem ảnh của nhân chứng không? Nếu tôi đã cho anh xem thì chứng tỏ điều gì?”

“Chứng tỏ… Chứng tỏ…” Hàn Trại biết câu trả lời nhưng không nói ra, ánh mắt của hắn ta đã càng trở nên tuyệt vọng.

“Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện không may nhé!” Triệu Ngọc lại mở một tấm bản đồ trên điện thoại di động, nói: “Từ sau khi thất bại ở Mãn Châu, thám tử tư này cảm thấy mất hết mặt mũi, ông ta đã cài định vị lên điện thoại của anh rồi nhưng anh vốn khôn khéo nên không mang điện thoại theo… Cho nên ông ta chỉ có thể đổi ý, cài máy định vị trong ví của anh…”

“Hả!?” Hàn Trại bỗng run lên cầm cập.

“Nhưng điều thú vị nhất là…” Triệu Ngọc nói: “Đặt máy định vị xong xuôi rồi nhưng Cát Hoa vợ anh lại không hề thuê tiếp nữa!”

“Có lẽ là vợ anh đã nhận ra theo dõi anh là không đúng, hoặc có lẽ là mất lòng tin với thám tử tư này, sợ ông ta bị lộ cho nên đã thanh toán tiền, không thuê ông ta theo dõi anh nữa…”

“Có lẽ đây là tình tiết như phim nhất mà tôi từng gặp từ khi điều tra những vụ án lớn đến nay!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Vợ anh không phái người điều tra anh nhưng máy định vị đã được gắn xong từ lâu… Cho nên khi chúng tôi tìm được thám tử tư kia thì quỹ tích hoạt động trong hai tháng trước đây của anh đều đã bị chúng tôi nắm giữ!”

“Anh hãy xem kỹ đi…” Triệu Ngọc đưa màn ảnh điện thoại tới trước mặt Hàn Trại: “Trong mỗi khoảng thời gian xảy ra một vụ án, anh đều đang ở Mãn Châu! Máy định vị này đúng là trâu bò, thậm chí còn hiện lên cả vị trí anh ở ngay hiện trường xảy ra vụ án nữa…”

⚝ ✽ ⚝

Khi nhìn thấy các điểm chỉ vị trí rậm rạp, chằng chịt trên màn ảnh điện thoại di động, Hàn Trại không thể kiềm nén được mà nước mắt vỡ đê, thất thanh khóc rống lên…

“Không… Không… Hu hu…”

“Tôi đã từng nói đây chính là nhân quả báo ứng!” Triệu Ngọc nói: “Anh có biết tại sao tôi phải nói cho anh biết vợ anh vì yêu anh mới không làm rõ mọi chuyện không? Bởi vì vợ anh không phải ác quỷ mà ác quỷ đó là anh mới đúng! Khi anh vì được ở bên Cát Băng lâu dài mà cưới chị của Cát Băng, anh có nghĩ tới anh làm vậy là bất công với Cát Hoa hay không?”

“Tôi… Tôi…” Hàn Trại nước mắt lã chã mà cầu xin: “Tôi có thể gọi điện thoại cho cô ấy không?”

“Anh nói gì!?” Triệu Ngọc hung hăng nói: “Anh đã quên vừa rồi đã đối xử với cô ấy thế nào rồi à?”

“Cầu… Cầu xin anh…” Hàn Trại kêu khóc nói: “Để tôi gọi cho cô ấy thêm một cuộc điện thoại đi…”

“Tại sao…” Triệu Ngọc thu xếp tài liệu rồi lắc đầu than thở nói: “Con người cứ phải tới lúc mất đi mới biết quý trọng nhỉ?”

Triệu Ngọc nói rồi ôm tài liệu ra hiệu với Tịch Mộng Na, sau đó xoay người đi về phía cửa.

Hửm!?

Tịch Mộng Na ngớ người không hiểu, Hàn Trại còn chưa nhận tội mà? Sao Triệu Ngọc lại đi rồi?

Nhưng Triệu Ngọc mới vừa ra tới cửa đã nghe thấy Hàn Trại hét lớn: “Tôi nói, tôi nói… Chỉ cần các anh cho tôi gọi điện thoại thì tôi sẽ nhận tội…”

“Hàn Trại, đầu anh rỉ sét rồi à?” Triệu Ngọc lắc lắc điện thoại của mình rồi thở dài nói: “Anh như thế không phải là nhận tội, mà là khai báo tội! Vợ anh đang trên đường bị dẫn tới Cục Cảnh sát” Triệu Ngọc nói: “Anh khai báo tội xong thì tôi sẽ để anh gặp cô ấy!”

Triệu Ngọc nói rồi đứng ở cửa đợi mấy giây, thấy Hàn Trại vẫn còn do dự mới xoay người mở cửa phòng ra.

“Được, tôi nói, tôi nói…” Trong giờ phút này, Hàn Trại đã chán nản ngã ngồi trên ghế thẩm vấn nói: “Chính là tôi… tôi chính là… sát thủ dưới gầm cầu!!!”

Wow…

Nghe thấy Hàn Trại nhận tội, bên trong phòng giám sát lập tức phát ra một tiếng hô.

Thậm chí có cảnh sát còn kích động siết chặt hai nắm tay…

Tịch Mộng Na cũng hoảng hốt, vội vàng ngồi trở lại ghế thẩm vấn.

Nhưng cô ta vừa ngồi xuống thì Triệu Ngọc đã vỗ cô ta rồi dặn: “Đi rót hai cốc nước lạnh đi…”

“À…” Tịch Mộng Na gật đầu hỏi: “Hai cốc à?”

“Nói nhảm, tôi cũng khát!”

“Được, được…” Tịch Mộng Na vội vàng đi ra ngoài rót nước.

Triệu Ngọc thì đặt tập tài liệu lên bàn, bày ra tư thế chuẩn bị rửa tai lắng nghe…

Tịch Mộng Na đi ra ngoài rót nước, vừa vào phòng đã chạy thẳng tới chỗ Tăng Khả: “Các anh giỏi thật đấy, các anh nắm giữ chứng cứ quan trọng của thám tử tư như vậy mà không nói cho tôi biết!”

“Chuyện này… Khụ khụ…” Tăng Khả nhìn Nhiễm Đào.

“Đừng nhìn tôi, sếp không cho chúng tôi nói đấy!” Nhiễm Đào thanh minh, sau đó giúp Tịch Mộng Na rót nước.

“Tên Triệu Ngọc này giỏi thật…” Tịch Mộng Na cắn môi nói: “Lúc trước tôi còn tưởng anh ta quá vội vàng, chắc chắn không tra hỏi ra cái gì đâu! Làm loạn cả buổi, hóa ra lại nắm giữ nhiều chứng cứ như vậy…”

“Tôi chỉ không rõ!” Tịch Mộng Na nhận ly nước Nhiễm Đào đưa tới rồi nói: “Nếu đã có quỹ tích hoạt động rồi thì Triệu Ngọc nói nhiều lời với anh ta như vậy làm gì? Nếu cứ lấy ra sớm thì chẳng phải hắn ta đã nhận tội từ lâu rồi à? Thật không hiểu nổi… anh ta đang nghĩ gì nữa… Ấy ấy ấy…”

Tịch Mộng Na còn chưa cảm khái xong thì đã bị Nhiễm Đào đẩy ra phòng thẩm vấn.

“Bà cô à, được rồi đó!” Nhiễm Đào căng thẳng nói: “Trong phòng có nhiều người như vậy mà!”

“Hửm?” Tịch Mộng Na thấy Nhiễm Đào thần thần bí bí cũng trừng to mắt: “Má nó, không phải chứ? Chẳng lẽ… tên thám tử tư đó là giả?”

“Suỵt suỵt suỵt…” Nhiễm Đào vội vàng kéo cô ta qua một bên để giải thích: “Cô đừng có nói linh tinh, thám tử tư đều là thật cả! Cát Hoa thật sự có phái thám tử tư mà, tôi đã dẫn ông ta tới, bây giờ còn đang trong Cục Cảnh sát kìa!”

“Ồ…” Tịch Mộng Na bĩu môi nói: “Vậy anh căng thẳng thế làm gì?”

“Nửa đoạn trước đều là thật” Nhiễm Đào tiến tới nói nhỏ bên tai Tịch Mộng Na: “Thám tử tư thấy được anh ta mua công cụ gây án, cũng nhìn thấy anh ta lái chiếc Ford, cũng đi theo dõi tới khách sạn Thắng Lợi, nhưng mà nhưng mà…”

“À… Tôi biết rồi…” Tịch Mộng Na lập tức hiểu ra: “Tất cả mọi thứ đều là thật, chỉ có máy định vị là… là…”

“Đừng thắc mắc nữa, bà cô nhỏ của tôi…” Nhiễm Đào đẩy Tịch Mộng Na về phía phòng thẩm vấn: “Bản thân cô biết là được…”