← Quay lại trang sách

Chương 2431 Nghiệt ngã trong đám cưới

Năm ngoái, tối ngày 11 tháng 9Tại khu nghỉ dưỡng trên thảo nguyên.

Bên trong nhà bạt vừa múa vừa hát, cực kỳ náo nhiệt, nhưng chủ nhân bữa tiệc là Cát Băng lại cầm điện thoại di động, gọi cho người nào đó trong rừng cây vắng lặng.

“Anh đừng nói, đừng nói nữa!” Cát Băng có vẻ cực kỳ tức giận: “Cái giọng của anh càng ngày càng giống chị tôi đấy! Để ngăn cản đám cưới của tôi và Qua Viện, hai người đúng là kiểu gì cũng dám nói…”

“Em chỉ nghe anh một câu thôi không được sao?” Trong điện thoại, giọng của anh rể là Hàn Trại vang lên: “Em cảm thấy không công bằng, em muốn tìm một người phụ nữ để kết hôn, anh đều không phản đối, nhưng mà ít nhất em cũng phải tìm một người phụ nữ tốt chứ?”

“Anh không hề lừa em, anh đã chính tai… chính tai nghe được, anh và mấy cô gái kia ngồi cùng chuyến xe lửa, hơn nữa còn ngồi cùng một toa nữa…”

“Anh vẫn không chịu để yên chứ gì?” Cát Băng tức giận nói: “Cho dù quá khứ của Qua Viện đúng là thế đi chăng nữa, tôi cũng bằng lòng! Anh đừng có xen vào…”

“Cát Băng, em điên rồi ư?” Hàn Trại cũng rất buồn bực: “Anh biết em vẫn còn giận anh, anh biết trong lòng em oán hận, em cảm thấy không công bằng, nhưng mà em phải phân biệt rõ ràng chuyện nào ra chuyện nấy, không thể hành động theo cảm tính như thế được!”

“Chị của em rất sĩ diện, nếu sau này tất cả mọi người đều biết cô dâu mà em cưới từng làm cái nghề đó thì có khác gì em đã đòi mạng cô ấy không?”

“À… À… cuối cùng anh cũng lòi đuôi rồi nhỉ!” Cát Băng giống như bắt được cái gì: “Nói một ngàn nói một vạn, cũng là anh đau lòng chị tôi ha!”

“Không phải anh nói rằng lúc trước cưới chị tôi chỉ là để hai chúng ta có thể ở bên nhau à? Cuối cùng anh cũng thừa nhận anh căn bản là thích chị của tôi rồi, ha ha! Ha ha!”

“A Băng, em không phải trẻ con nữa” Hàn Trại ảo não mà quát: “Chẳng lẽ em lại ghen tị với chị của em à? A Băng, em hãy bình tĩnh ngẫm lại, chúng ta… chúng ta đã phải trải qua bao nhiêu trắc trở mới đến được ngày hôm nay, anh đã đối xử với em như thế nào, em…”

“Đủ rồi, đủ rồi! Tôi đã nghe những lời này của anh quá nhiều lần rồi đấy!” Cát Băng mất kiên nhẫn quát lên: “Hai người không đến tham gia đám cưới của tôi cũng tốt, thích tới hay không thì tùy! Anh cưới chị của tôi, tôi cưới Qua Viện, về sau hai chúng ta huề nhau, trong lòng tôi cũng cân bằng… Tôi nói cho anh biết! Tôi phải… kết hôn!!”

Nói xong, Cát Băng không chút khách sáo cúp điện thoại.

Gió mát thổi đến, khiến mùi rượu trên người Cát Băng thoáng tan một ít, nhưng mà trong lòng anh ta vẫn còn tức tối, hiển nhiên không thể bình tĩnh lại sau cuộc gọi vừa rồi…

Xoảng!

Đột nhiên, từ bờ sông phía trước truyền đến tiếng thủy tinh vỡ, ngay sau đó lại có tiếng kêu kinh hãi của một người phụ nữ.

Lo lắng có ai đó gặp chuyện không may nên Cát Băng nhanh chóng cất điện thoại di động, trực tiếp đi qua rừng cây, đi tới bờ sông.

“Chờ đã…” Đột nhiên, anh ta nghe thấy giọng của một người phụ nữ, không ngờ người phụ nữ kia lại nói bằng tiếng Nga: “Đây không phải là Kseniya à? Ôi Thượng đế, sao cô lại có…”

Cát Băng có thể nghe hiểu tiếng Nga, vừa nghe thấy tên Kseniya, anh ta lập tức đi đến gần quan sát, thấy hai cô gái người Nga đứng bên bờ sông rất rõ ràng.

Bởi vì lúc trước cô dâu Qua Viện đã giới thiệu làm quen nên anh ta nhận ra một người là diễn viên múa Elena, người còn lại là Eliza trẻ tuổi.

Bởi vì Cát Băng đứng ở trong bóng tối của rừng cây nên không bị hai cô gái kia phát hiện ra.

Nhưng Cát Băng vừa tới gần thì vừa lúc nghe thấy âm thanh hưng phấn bất nhã truyền ra từ trong máy tính bảng, anh ta đột nhiên nhận ra âm thanh bất nhã này nghe rất quen…

“Đưa cho tôi…” Lúc này, Eliza giật lấy máy tính bảng, bắt đầu tắt đoạn video bất nhã trên máy tính đi.

Cát Băng bỗng dưng trừng to mắt, ngay trong nháy mắt đoạn video bị tắt đi, anh ta đã thấy được hình ảnh trên đoạn video, nữ nhân vật chính trong đoạn video kia đúng là cô dâu của mình!!!

Bỗng dưng, Cát Băng cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu cứ ong ong lên, nhớ lại lời nói của Hàn Trại trong cú điện thoại vừa rồi, cuối cùng anh ta cũng hiểu Hàn Trại không lừa anh ta…

“Cô… cô định làm gì thế?” Elena chất vấn: “Ngày mai Kseniya sẽ kết hôn rồi, cô… cô phải xóa mấy thứ này đi…”

“Liên quan gì đến cô hả?” Eliza không chút khách sáo trả lời: “Cô vừa mắng ai là con khốn thế? Chẳng lẽ không phải đang chửi Kseniya à?”

“Cô không thể làm như vậy được… Cô sẽ hủy hoại cô ta mất!”

“Tôi không cần cô dạy tôi phải làm như thế nào…” Eliza cất máy tính bảng vào túi, xoay người đi thẳng.

Elena vốn muốn đuổi theo để tiếp tục lý luận, nhưng không biết tại sao, cuối cùng cô ta vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích…

Giờ khắc này, trong mắt của Cát Băng chỉ có cái máy tính bảng kia, vì thế, anh ta lén rời khỏi rừng cây, bám theo Eliza…

⚝ ✽ ⚝

Một giờ sau, Cát Băng thừa dịp mấy người Eliza và Thu Kim Na ca hát nhảy múa, thuận tay lấy trộm máy tính bảng…

⚝ ✽ ⚝

Đêm hôm khuya khoắt, Cát Băng suy sụp ngồi trên sàn của một trong các căn phòng nghỉ cho khách trong khu nghỉ dưỡng, lưng dựa vào tường, lúc thì nhìn hình ảnh khó coi trên máy tính bảng mà ngẩn người; lúc thì nốc rượu vào miệng…

Dần dần, Cát Băng mất đi lý trí, bắt đầu cắt ghép các đoạn video…

⚝ ✽ ⚝

Buổi sáng hôm sau, tại hiện trường đám cưới.

Các nhân viên trong tiệc cưới vẫn đang vội vàng chuẩn bị buổi lễ, Cát Băng và cô dâu Kseniya ở cửa nghênh đón khách khứa.

Kseniya tuy rằng chú ý tới sắc mặt của Cát Băng tái nhợt, nhưng không để trong lòng, chỉ tưởng anh ta uống nhiều rượu…

Khi khách khứa lục tục có mặt, sắc mặt của Cát Băng càng trở nên khó coi…

Cuối cùng, anh ta lấy cớ đi toilet để rời khỏi cô dâu, đi tới phía sau nhà bạt.

Thế nhưng, anh ta không đi buồng vệ sinh mà vòng qua nhà bạt, đi đến cạnh bàn đặt lẵng hoa, thừa dịp các phù dâu không chú ý, lấy đi điện thoại di động trong túi xách của cô dâu.

Sau đó, anh ta rất tự nhiên ngồi xuống ghế, kết nối điện thoại di động của cô dâu với chiếc USB flash mà mình đã chuẩn bị trước, sao chép video, đồng thời kết nối điện thoại di động của cô dâu với máy chiếu của đám cưới…

Lúc định nhấn nút bật, anh ta dường như hơi do dự một chút, nhưng anh ta vốn đã mất đi lý trí, cuối cùng vẫn nhấn xuống…

Ngay sau đó, đoạn video thình lình xuất hiện trên màn hình, mà Cát Băng thì đã sớm cất điện thoại di động vào chỗ cũ, sau đó đi tới cửa, suy sụp ngồi trên mặt đất…

Đoạn video vừa được phát, cả đám cưới ai cũng kinh ngạc đến ngây người, không khí bắt đầu xôn xao…

Cát Băng lại ngồi ở cửa với ánh mắt chết lặng, lưng dựa vào khung cửa, giống như một cái xác không hồn…

Cô dâu thì như bị tâm thần rống lớn vào mặt bốn phù dâu người nước ngoài một trận, sau đó đau lòng tuyệt vọng chạy ra khỏi đám cưới, khi chạy qua cửa, cô ta dừng lại liếc nhìn Cát Băng một cái.

Ánh mắt cô dâu phức tạp và tuyệt vọng, rồi lại mang theo khát vọng cầu xin nào đó, dường như hy vọng Cát Băng có thể vươn tay ngăn mình lại, ngăn mình lại…

Nhưng Cát Băng đã chết lặng, suy sụp bất động, cô dâu mất hết can đảm, thế mới đau lòng muốn chết chạy ra cửa chính, lao về phía xe Jeep…

Cát Băng có thể nhìn thấy trong lúc cô dâu chạy trốn, chiếc váy cưới trắng tinh kia đã bị nước bùn nhuốm bẩn…

⚝ ✽ ⚝

Buổi chiều ngày hôm đó, trong nhà xác bệnh viện, nhìn cô dâu trong chiếc váy cưới nhuộm máu, không còn bất cứ dấu hiệu nào của sự sống, Cát Băng lại ngồi phịch xuống đất một lần nữa, nước mắt muốn chảy mà lại không chảy được…

⚝ ✽ ⚝

Trong lễ tang, ánh mắt Cát Băng trống rỗng, dường như đã mất linh hồn…

⚝ ✽ ⚝

Một ngày nào đó khi mùa đông bắt đầu, bầu trời đổ tuyết.

Bên trong nhà bạt của khu nghỉ dưỡng lạnh như băng, Cát Băng ăn mặc chỉnh tề, nhìn thòng lọng treo cao, anh ta không còn lưu luyến gì cuộc sống nữa.

Trong nháy mắt khi anh ta bước lên băng ghế, trong đầu vẫn còn nhớ lại, nếu lúc ấy mình vươn tay ngăn cô ấy lại…

Tại sao không vươn tay…

Tại sao…