← Quay lại trang sách

Chương 2432 Hối tiếc không kịp

“Sếp à, anh cũng thật là…” Bên trong văn phòng, Thôi Lệ Châu dùng ngón áp út chỉ vào Triệu Ngọc, nói: “Anh đã sớm biết đáp án, nhưng ngay cả chúng tôi mà anh cũng không nói à?”Bởi vì Thôi Lệ Châu không có ngón út, nên ngón áp út của cô ta có vẻ khá gai mắt.

“Tăng Khả” Thôi Lệ Châu lại chỉ về phía Tăng Khả: “Không cần phải nói cũng biết, anh đã sớm biết chuyện này rồi đúng không?”

“Được rồi, cô thì đã là gì chứ?” Tịch Mộng Na khoanh hai tay vào nhau, phẫn nộ nói: “Tôi mới là người hoàn toàn không biết gì cả! Xem ra, tôi chắc chắn là người ngoài rồi!”

“Từ lúc Tăng Khả xem xét điện thoại di động của Cát Băng” Triệu Ngọc nói: “Cũng đã phát hiện trên điện thoại di động của Cát Băng có cài đặt một phần mềm cắt nối biên tập video, nhưng mà sau này đã xóa đi!”

“Thời gian cài đặt là vào sáng sớm ngày 12 tháng 9, thời gian xóa là 5 giờ sáng ngày 12. Rõ ràng là đêm đó, Cát Băng không hề đi ngủ mà đang cắt nối đoạn video…”

“Mặt khác…” Triệu Ngọc uống một ngụm nước, lại nói: “Điện thoại di động của Cát Băng được kết nối với máy chiếu trong đám cưới”

“Tôi nghe nói, cái công ty tổ chức hôn lễ kia bình thường cũng nhận các chương trình thương mại, có liên quan đến nghiệp vụ hàng năm của Cát Băng, cho nên chuyện Cát Băng biết mật mã kết nối máy chiếu cũng không lạ gì…”

“Đúng rồi” Tăng Khả phụ họa thêm: “Thật ra, mọi người sở dĩ vẫn chưa điều tra rõ là vì không ai ngờ đoạn video đó lại do chính chú rể phát!”

“Ôi ôi…” Nhiễm Đào vò đầu nói: “Trên điện thoại di động của cô dâu chỉ có dấu vân tay của cô dâu và chú rể, chúng ta còn tưởng rằng là có kẻ tinh ranh cơ! Không ngờ sự thật lại như thế này…”

“Còn nữa” Triệu Ngọc nói: “Chuyện Cát Băng động vào điện thoại di động của cô dâu sẽ không khiến bất cứ ai chú ý, anh ta có thể thong dong thao tác…”

“Đương nhiên… Thân là thần thám hàng đầu thế giới” Triệu Ngọc bình thản khoe khoang: “Ngay cả khi không có những bằng chứng kỹ thuật này, tôi vẫn có thể biết người phát video chính là chú rể Cát Băng!”

“Hừ!” Tịch Mộng Na xem thường một cái, hiển nhiên không tin.

“Nếu mọi người nhìn kỹ tất cả các bức ảnh chụp Cát Băng lúc đám cưới diễn ra thì mọi người sẽ biết!” Triệu Ngọc nói: “Sắc mặt anh ta tái nhợt, ánh mắt u buồn, hiển nhiên không phải bởi vì mệt nhọc hay say rượu mà rõ ràng là có tâm sự rất nghiêm trọng…”

Triệu Ngọc vừa nói như vậy, Tịch Mộng Na lập tức thu lại vẻ xem thường.

“Thế nhưng…” Thôi Lệ Châu nói ra nghi hoặc: “Tôi không rõ, Cát Băng là chú rể, tại sao… Tại sao anh ta muốn làm như vậy chứ? Phát loại video này trước mặt mọi người như thế, đó… đó là cô dâu của mình cơ mà… Thế này là… Thế này là biến thái à?”

“Bọn họ… Ừm…” Nhiễm Đào suy đoán: “Chẳng phải bọn họ vẫn chưa làm thủ tục đăng ký kết hôn à?”

“Liên quan gì chứ?” Thôi Lệ Châu trừng to mắt: “Đó là đám cưới đấy, mời nhiều khách khứa như vậy mà lại phát đoạn video đó lên, về sau… Về sau còn mặt mũi đâu gặp người khác nữa?”

“Nói cũng đúng” Triệu Ngọc thì thào nói: “Ban đầu tôi cũng không hiểu tại sao anh ta lại muốn làm như vậy… Nhưng mà… Vừa rồi khi nghe thấy Hàn Trại khai báo mọi chuyện, dường như tôi đã hiểu ra được một chút…”

“Hiểu ra cái gì cơ?” Thôi Lệ Châu vội hỏi.

“Hẳn là… là do nhiều loại nguyên nhân thúc đẩy!” Triệu Ngọc nói: “Mối quan hệ của Cát Băng và Hàn Trại vốn đã hỗn loạn và phức tạp, trong đó lại còn dính dáng đến chị của anh ta, còn có Kseniya nữa, vốn đã đủ rối loạn rồi!”

“Cát Băng lúc ấy đang chiến tranh lạnh với Hàn Trại, trở mặt cãi nhau với chị gái, xong đột nhiên lại phát hiện quá khứ hắc ám của cô dâu, cho nên… bắt đầu từ lúc ấy, anh ta đã mất cân bằng tâm lý rồi nhỉ?”

“Cho nên, tôi cảm thấy Cát Băng đã lâm vào mê mang” Triệu Ngọc phân tích: “Một mặt, anh ta vẫn còn tình cảm với Hàn Trại; mặt khác, anh ta lại thật sự thích Kseniya… Ngay khi anh ta phát hiện ra đoạn video bất nhã của cô dâu, những mâu thuẫn lâu nay trong lòng anh ta hoàn toàn bùng phát!”

“Có lẽ là anh ta muốn lợi dụng đoạn video để báo thù Kseniya, trả thù cô ta vì đã không nói thật với mình…”

“Có lẽ anh ta muốn lợi dụng đoạn video kia để hoàn toàn thoát khỏi Kseniya, sau đó một lần nữa trở lại cuộc sống bên cạnh Hàn Trại như trước kia…”

“Thế nhưng tai nạn xe cộ của Kseniya lại kích thích anh ta, anh ta thật không ngờ hành vi lỗ mãng của mình cuối cùng đã gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế…”

“Tự trách… Áy náy… Xấu hổ… Tất cả những cảm xúc ấy đều đẩy Cát Băng về phía vực sâu, khiến anh ta không thể quay đầu lại được nữa, cuối cùng lựa chọn một con đường không bao giờ quay trở lại được…”

“Oa…” Mọi người nghe mà ngây người, Thôi Lệ Châu kinh ngạc than thở: “Bây giờ sếp giỏi thật, nói chuyện càng ngày càng chuyên nghiệp, càng ngày càng giống chị Ngô!”

“Đúng vậy, chẳng những là chuyên gia phá án mà còn là đại sư tâm lý học nữa chứ!” Nhiễm Đào giơ ngón tay cái lên: “Bội phục, bội phục…”

“Cho nên…” Tịch Mộng Na vẫn đang suy nghĩ đến vụ án, thì thào nói: “Thảo nào Cát Băng lại lựa chọn tự sát! Thì ra đoạn video kia do anh ta phát… Đây đúng là… Nghiệp chướng mà!”

“Dựa vào di ngôn cuối cùng thì xem ra…” Triệu Ngọc thở dài: “Cát Băng… hẳn là yêu cô dâu Kseniya nhỉ? Cho dù trước kia rốt cuộc cô dâu có quá khứ như thế nào đi chăng nữa, Cát Băng vẫn yêu cô ta! Chỉ tiếc, anh ta đã hiểu ra quá muộn…”

“Mất đi rồi mới biết quý trọng! Haiz!” Tịch Mộng Na thê lương oán thán: “Rất nhiều người khi còn sống không hiểu được điều này, cho nên mới có nhiều tiếc nuối như vậy!”

Không biết nhớ tới cái gì, trong mắt của Tịch Mộng Na vậy mà lại lóe lên nước mắt…

Đích đích, đích đích…

Lúc này, điện thoại di động của Nhiễm Đào vang lên, thì ra là có cảnh sát hỏi anh ta nên xử lý tên thám tử tư kia như thế nào?

Bởi vì tuy rằng người này quả thực đã lập công lớn, nhưng về phương diện khác, hắn ta theo dõi Hàn Trại và Cát Băng, ít nhiều gì cũng đã xâm phạm sự riêng tư của người khác, việc xử lý hắn ta như thế nào quả thực hơi phiền phức.

“Được rồi” Triệu Ngọc nói với Nhiễm Đào: “Nếu đã lấy lời khai xong thì tạm thời cứ cho anh ta về đi đã! Chuyện còn lại thì tính sau!”

Nhiễm Đào nhanh chóng trả lời cảnh sát.

“Triệu Ngọc… À, tổ trưởng, anh cũng thật lợi hại” Tịch Mộng Na lúc này mới định thần lại, tức giận nói với Triệu Ngọc: “Tất cả mọi người đều biết chuyện thám tử tư, chỉ có một mình tôi chẳng hay biết gì, đúng là anh không hề tin tưởng tôi chút nào nhỉ!”

“Không phải không tin tưởng” Triệu Ngọc nói: “Dù sao tôi cũng là thám tử nổi tiếng thế giới, thế nào cũng phải tìm một cơ hội tỏ ra ngầu chứ? Thế nào, có phải bây giờ cô bội phục tôi sát đất hay không?”

“Sếp à, sao anh khoác lác ghê thế?” Thôi Lệ Châu quyệt miệng nói: “Nếu Cát Hoa đốt mấy bức ảnh kia từ lâu, hoặc là không thuê thám tử tư theo dõi Hàn Trại đến Mãn Châu thì anh chỉ có thể uống gió Tây Bắc* thôi!”

* Uống gió Tây Bắc: dùng để ví von với việc không có tiền để mua đồ ăn, phải chịu đói chịu khát. Câu tương đương trong tiếng Việt: hít gió mùa Đông bắc, hít khí trời, uống nước lã, húp cháo, ăn cám…

“Uống gió Tây Bắc? Nghĩa là sao?” Tịch Mộng Na nghe không hiểu: “Uống gió Đông Nam thì không được à?”

Lời nói của Tịch Mộng Na khiến tất cả mọi người đều bật cười, không khí áp lực lúc trước cuối cùng cũng giảm bớt một chút.

“Hơn nữa…” Thôi Lệ Châu tiếp tục nói: “Cho dù có công lao thì cũng phải tính tôi một phần lớn đấy! Nếu không nhờ có tôi bám trên xà nhà Cát Hoa, lén theo dõi cô ta thì chỉ sợ những bức ảnh kia đã bị cô ta thiêu hủy rồi! Trong tay Cát Hoa lúc ấy thật sự đang cầm cái bật lửa…”

“Suỵt suỵt suỵt…” Triệu Ngọc nhanh chóng che miệng Thôi Lệ Châu lại, cảnh cáo nói: “Ôi bà cô của tôi ơi, bớt tranh cãi đi, có phải cô muốn chuốc họa cho tôi hay không thế…”

“Tôi mặc kệ” Thôi Lệ Châu giãy giụa, nói: “Hoặc là chia nhiều tiền hơn cho tôi, hoặc là… Mời bổn cô nương ăn một bữa thật ngon…”

“Cô đúng là chẳng có tầm nhìn xa gì cả, làm Triệu Ngọc này mất mặt quá đi! Được rồi” Triệu Ngọc chỉ vào cửa chính, nói: “Chúng ta vẫn nên tập trung toàn bộ sức lực hoàn thành công việc ngày hôm nay chứ nhỉ? Thế nào, tình hình chỗ Cát Hoa bây giờ thế nào rồi?”

Nghe thấy Triệu Ngọc nhắc đến Cát Hoa, Thôi Lệ Châu vội vàng thu vẻ bướng bỉnh lại, nghiêm túc nói: “Cát Hoa đang ở nhà xác nhìn em trai mình đấy! Vừa rồi chúng tôi đã hỏi rồi, cô ta nói bây giờ cô ta không muốn gặp Hàn Trại…”

“Ừm” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Không gặp cũng được! Sắp đến giờ rồi, dẫn Cát Hoa đến đây đi, chúng ta còn phải hỏi cô ta vài vấn đề để xác minh một số tin tức mới được…”