Chương 2433 Liên tục khen ngợi
Việc hỏi Cát Hoa vài câu… cuối cùng vẫn không thể thực hiệnBởi vì sau khi Cát Hoa gặp thi thể em trai Cát Băng trong phòng khám nghiệm tử thi thì không khống chế được cảm xúc, lập tức ngất đi. Hơn nữa vết thương của cô ta chưa lành, cảnh sát chỉ có thể đưa cô ta đến bệnh viện…
Nhưng mà chuyện ấy cũng không gây ảnh hưởng đến công tác kết án của đoàn người Triệu Ngọc, lúc này, Ngô Tú Mẫn đang dẫn theo cảnh sát địa phương thẩm vấn Hàn Trại, khiến Hàn Trại khai rõ chi tiết quá trình gây án của hắn ta.
Bất tri bất giác đã sắp đến hừng đông rồi.
Cũng không biết từ lúc nào mà ngoài trời lại bắt đầu rơi tuyết như lông ngỗng, dường như trận tuyết dày đặc kia đặc biệt rơi vì vụ án này vậy…
Vào lúc 5 giờ sáng, trên sân thượng của tòa nhà Cục Cảnh sát Hải Lạp bốn tầng.
Tịch Mộng Na vừa hút thuốc lá vừa thưởng thức cảnh tuyết trên sân thượng, vì đề phòng bông tuyết diệt đầu điếu thuốc nên cô ta vươn một bàn tay che chắn cho nó.
Để tập trung cảm thụ bông tuyết bay xuống, cô ta thậm chí say mê nhắm hai mắt lại.
“Cô…” Lúc này, Triệu Ngọc đột nhiên xuất hiện sau lưng Tịch Mộng Na, tò mò mà dịu dàng hỏi: “Cô không lạnh à?”
Tịch Mộng Na đầu tiên là mở mắt ra nhìn Triệu Ngọc, sau đó lại lườm một cái, than thở nói: “Thế nào? Anh vẫn còn trông chừng tôi à? Sợ tôi chạy hả?”
“Ngốc thế” Triệu Ngọc sửa chữa: “Tôi chỉ sợ cô không chạy thôi! Tôi vừa mới đi WC xong, nhìn thấy cửa sân thượng đang mở, muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được…”
Không biết là tuyết quá lớn hay là Tịch Mộng Na đã đứng yên thật lâu mà trên người và tóc Tịch Mộng Na đã bắt đầu trắng xóa, còn sáng long lanh nữa chứ.
Trong bối cảnh tuyết rơi dày đặc, mỹ nhân ngày thường vốn đã xinh đẹp, giờ lại càng trông không giống người phàm.
“Hừ…” Tiểu thư Tịch bĩu môi tức giận: “Tôi khiến anh chán ghét đến thế à?”
“Làm sao vậy?” Triệu Ngọc nhìn ra có chuyện, lập tức hỏi: “Cô có tâm sự à?”
“Cha tôi nói, tuyết rơi không lạnh hóa tuyết lạnh” Tịch Mộng Na ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía bầu trời đầy tuyết: “Tuyết ở đây hơi khác so với Chicago…”
“Này, cô lấy thuốc lá ở đâu ra thế?” Nhìn thấy Tịch Mộng Na không quên hút thuốc, Triệu Ngọc tò mò hỏi một câu.
“Trong trận đánh nhau ở quán bar Mãn Châu, tôi thuận tay lấy một gói trong quán bar!” Tịch Mộng Na rít một hơi thật sâu, ánh mắt có vẻ mê ly.
“À” Triệu Ngọc mỉm cười: “Cô cũng giỏi mượn gió bẻ măng thật! Lần sau không thể làm thế đâu đấy!”
“Không thể học anh sao?” Tịch Mộng Na thản nhiên nói: “Tôi nhìn thấy lúc ấy anh còn quơ lấy chai rượu đỏ của người ta đấy!”
“Ừm… Chuyện này…” Triệu Ngọc vò đầu, nhanh chóng nói: “Được rồi, đừng đứng đây lâu quá, nhiệt độ không khí bây giờ ít nhất xuống dưới âm 10 độ đấy…”
Nói xong, Triệu Ngọc xoay người định đi.
“Triệu Ngọc” Ai ngờ, Tịch Mộng Na đột nhiên gọi hắn lại, nói: “Tôi hỏi anh một chuyện được không?”
“Ừm…” Triệu Ngọc đành phải dừng lại: “Chuyện gì?”
“Vụ án này…” Tịch Mộng Na nhìn về phía Triệu Ngọc, nghiêm túc hỏi: “Nếu cuối cùng Hàn Trại giấu thi thể của Cát Băng đi, hoặc là đem đi hỏa thiêu, hoặc là vợ hắn ta không thuê thám tử tư theo dõi hắn ta thì chẳng phải vụ án này lập tức biến thành một vụ khó giải sao?”
“Hoặc là…” Cô ta nhíu chặt mày nói: “Cuối cùng chúng ta sẽ định vị Cát Băng như sát thủ dưới gầm cầu, Hàn Trại vĩnh viễn cũng không bị pháp luật chế tài?”
“À…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Suy nghĩ này của cô, trước kia tôi đã nghĩ tới một trăm lần rồi! Lời cô nói vốn không sai, nhưng mà các vụ án trên đời này đâu có nhiều ‘nếu’ như vậy chứ!
“Tôi đã ngộ ra được một quy luật, cho dù các hung thủ vắt hết óc như thế nào đi nữa, cẩn thận hành động như thế nào đi nữa, cuối cùng đều sẽ xuất hiện một vài chứng cứ xác thực không tưởng, hoặc là khó có thể che giấu…”
“Đây là lưới trời tuy thưa, nhưng phì mà không ngấy, ừm… khó lọt!”
“Phù…” Tịch Mộng Na bóp tắt tàn thuốc, nói: “Chẳng lẽ cũng giống như lời anh từng nói: trong sâu xa đều có ý trời?”
“Muốn người ta không biết thì đừng làm!” Triệu Ngọc khoe khoang học vấn: “Chỉ cần làm thì nhất định sẽ lưu lại chứng cứ!”
“Bây giờ tôi mới hiểu được” Tịch Mộng Na cảm khái: “Làm một thám tử ưu tú thật đúng là không dễ dàng gì!”
“Đương nhiên rồi” Triệu Ngọc mỉm cười: “Nếu nằm mơ cũng có thể phá án thì chẳng phải trên thế giới đã không còn tội ác xảy ra à?”
“Trước kia tôi… còn tưởng rằng chỉ giống như trong tiểu thuyết thôi, Paolo, Holmes, Conan… Ha ha…” Tịch Mộng Na đầy cõi lòng kính ý mà nói: “Bây giờ xem ra, thật sự là không đơn giản chút nào!”
“Thế nào…” Triệu Ngọc cười hỏi: “Có phải càng thêm ngưỡng mộ tôi hay không? Tôi khuyên cô, tốt nhất đừng khen tôi, bởi vì… Bởi vì…”
“Bởi vì anh sợ anh sẽ kiêu ngạo?”
“Không, bởi vì tôi sợ tôi sẽ làm cô phải liên tục khen ngợi đấy!”
“Phì…” Tịch Mộng Na bật cười: “Tôi thật sự chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ giống như anh đấy!”
“Thế thì chứng tỏ cô hiểu biết về tôi quá ít!” Triệu Ngọc cảm thấy mình rất tốt đẹp.
Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa nói xong, Tịch Mộng Na đã đột nhiên tiến lên ôm lấy cổ Triệu Ngọc!
Tịch Mộng Na không đi giày cao gót, lại vẫn thoáng cao hơn Triệu Ngọc một chút, thế là cái ôm trong trời tuyết có chút xấu hổ.
“Thế nào?” Triệu Ngọc không hề cử động: “Cô lạnh à? Lạnh thì về nhé?”
“Triệu Ngọc” Tịch Mộng Na nói: “Chỉ có anh có thể cho tôi ấm áp! Vừa rồi tôi vẫn luôn nghĩ, tôi cũng là một tội phạm giết người, tại sao tôi lại làm chuyện ngốc như thế chứ? Hàn Trại giết người ít nhất là vì có thù oán, nhưng tôi thì sao? Tôi và Molly căn bản không quen biết nhau… Hu hu…”
Không ngờ Tịch Mộng Na lại òa khóc.
Triệu Ngọc thoáng giãy một ít, sau đó vỗ bả vai của cô ta, an ủi: “Được rồi, chuyện đã qua rồi! Trong chuyện ấy, cha cô phải chịu trách nhiệm lớn hơn! Tiểu Na à, phải nhìn về phía trước mới đúng! Nếu cứ sống trong hối hận thì vĩnh viễn không tìm thấy niềm vui!”
“Hu hu…” Tịch Mộng Na khóc thêm hai tiếng, lúc này mới lau khô nước mắt rồi cầu xin: “Triệu Ngọc, tôi van xin anh đấy, đừng đuổi tôi đi, được không? Anh cho tôi là kẻ theo đuôi cũng được, kẻ đáng ghét cũng được, ngàn vạn lần đừng đuổi tôi đi…”
“Tôi cam đoan, tôi sẽ toàn tâm toàn ý mà làm trợ lý cho anh!”
“Tôi cũng cam đoan tôi sẽ không gây ảnh hưởng đến tình cảm của anh với bạn gái anh đâu…”
Nói đến chỗ xúc động, Tịch Mộng Na vậy mà đưa miệng nhắm ngay mặt của Triệu Ngọc…
“Ôi chị ơi!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ ngăn chặn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô ta, buồn bực nói: “Chị đại à, xem lại tư thế này của chị đi, đây chẳng phải đang dụ dỗ tôi phạm tội à?”
Có thể thấy đôi chân dài của Tịch Mộng Na đã xâm phạm tới lãnh địa của Triệu Ngọc, tư thế cực kỳ ái muội…
“Thật ngại quá, thật ngại quá…” Tiểu thư Tịch nhanh chóng giải thích: “Tôi chỉ muốn cảm ơn anh một chút thôi, chỉ là kiểu cảm ơn này…”
“Được rồi” Triệu Ngọc nói: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ biểu hiện của cô, tôi cũng nhìn ra cô đã rất tập trung làm việc… Yên tâm đi, chỉ cần cấp trên chưa ra lệnh đặc thù nào thì tôi tạm thời sẽ cho cô đi theo tôi…”
“Thật tốt quá!” Nói xong, Tịch Mộng Na lại muốn xông tới.
Triệu Ngọc nhanh chóng ngăn lại: “Chú ý, về sau ngàn vạn lần chú ý, không được nhiệt tình với tôi như thế, định lực của tôi có hạn lắm đấy! Nếu cô thật sự phá hỏng tình cảm của tôi và Miêu Anh thì có lẽ cô thật sự không được ở đây nữa đâu, hiểu không?”
“À… Được” Tịch Mộng Na cực kỳ nghiêm túc nói: “Thế buổi tối hôm nay, chúng ta cùng nhau ngủ chứ?”
Ôi trời ạ…
Triệu Ngọc ngã chúi đầu xuống sân đầy tuyết…