← Quay lại trang sách

Chương 2439 Đổi cách chơi khác

Trên hồ băng dẫn đến nhà máy khai thác dầu thứ ba của thị trấn Hồng Kỳ“Đây, chính là chỗ đó…” Ngô Tú Mẫn chỉ vào một rừng cây phía Đông Nam hồ băng, mô tả chi tiết với Triệu Ngọc: “Trì Mỹ Hân nói rằng đã nhìn thấy một cô gái áo đỏ xuất hiện trong khu rừng đó!”

“Chúng tôi đã tìm kiếm rồi, nhưng không thấy gì cả!” Đội trưởng Cừu bất đắc dĩ nói: “Nơi đó là rừng núi hoang vu, bình thường rất ít có người, càng đừng nói giờ đang là mùa đông!”

“Kỳ lạ nhất là…” Ngô Tú Mẫn tiếp tục giới thiệu: “Những đồng nghiệp đi cùng Trì Mỹ Hân lại đều không thấy gì cả, cho nên rất nhiều người đều nói Trì Mỹ Hân đã gặp phải thứ âm tà không sạch sẽ!”

“Ưm…” Nghe thấy vậy, Tịch Mộng Na sau lưng Triệu Ngọc không nhịn được rùng mình một cái.

“Chúng tôi cũng đã tiến hành khảo sát thực địa” Ngô Tú Mẫn tiếp tục nói: “Nếu thực sự có một cô gái áo đỏ đứng ở trong rừng cây, lại xét hoàn cảnh ngày hôm đó thì hẳn là không nhìn thấy…”

Nghe đám người Ngô Tú Mẫn mô tả, Triệu Ngọc vươn tay che nắng để nhìn rừng cây xa xa, thấy nơi đó chỉ có một vùng tuyết trắng, gần như không nhìn ra màu gì khác.

Cô gái áo đỏ…

Ma nữ…

Chậc chậc…

Trong lòng Triệu Ngọc dâng lên một cảm giác khác thường, vẫn không thể liên hệ cô gái áo đỏ và cái chết của Trì Mỹ Hân với nhau.

Hơn mười phút sau, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Cừu, đoàn người Triệu Ngọc đi tới tòa nhà làm việc của nhà máy, tiến vào văn phòng của quản đốc.

Quản đốc của nhà máy khai thác dầu thứ ba đang họp ở thủ đô, nên người tiếp đãi đoàn người Triệu Ngọc là phó quản đốc họ Trương.

“Đúng thế, đúng là như thế, tôi đã nói rõ từ đầu rồi!” Phó quản đốc Trương nói ngay trước mặt Triệu Ngọc: “Từ khi nhà máy của chúng tôi thành lập năm 1974 đến nay, chưa có một vụ giết người nào cả, lại càng đừng nói là vụ án tàn nhẫn như vậy, người bị hại còn là công nhân của chúng tôi nữa chứ…”

“Cho nên” Phó quản đốc Trương trịnh trọng nói: “Các anh chị cảnh sát có cần gì thì nhà máy chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp vô điều kiện, phải bắt được tên sát nhân đó mới được!”

“Ừm, vậy cảm ơn ông nhé!” Triệu Ngọc và phó quản đốc nắm tay, nói một vài lời khách sáo.

“Đây chính là trưởng phòng Lưu của bộ phận Nhân sự” Phó quản đốc Trương đẩy một người trẻ tuổi đeo kính lên phía trước và giới thiệu: “Trưởng phòng Lưu hiểu rất rõ về nhân sự trong nhà máy, nên chúng tôi đã cử cậu ta đến hỗ trợ điều tra, tôi hy vọng có thể giúp được phía cảnh sát một tay!”

Trưởng phòng Lưu nhanh chóng chào đoàn người Triệu Ngọc, hơn nữa còn cam đoan nhất định sẽ phối hợp cảnh sát điều tra.

Sau đó, hai bên còn nói một vài lời khách sáo, rồi Triệu Ngọc mới rời khỏi ký túc xá nhà máy.

Kế tiếp, trưởng phòng Lưu giới thiệu ngắn gọn về tình hình của nhà máy khai thác dầu thứ ba, còn cùng Triệu Ngọc đi xung quanh nhà máy một vòng.

Sau đó, dưới yêu cầu của Triệu Ngọc, bọn họ đi tới đồn cảnh sát khu vực duy nhất trong nhà máy.

Trong đồn cảnh sát chỉ có ba cảnh sát, một trưởng đồn và hai cảnh sát nhân dân.

“Tôi nghe nói…” Sau khi chào hỏi, Triệu Ngọc đi thẳng vào vấn đề, hỏi ngay bọn họ: “Trước khi gặp chuyện không may, Trì Mỹ Hân từng đến đồn cảnh sát báo án?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Trưởng đồn nhanh chóng trả lời: “Nhưng mà… lời nói của cô ấy có vẻ vô căn cứ! Cô ấy nói đã gặp một cô gái áo đỏ trong rừng cây, còn vẫy tay với cô ấy nữa… Vụ án kiểu này thì chúng tôi có thể làm được gì chứ?”

“Tôi không rõ” Triệu Ngọc hỏi: “Trì Mỹ Hân chỉ thấy một cô gái áo đỏ mà tại sao lại tới đồn cảnh sát báo án chứ?”

“Đúng vậy!” Trưởng đồn vò đầu nói: “Chúng tôi cũng không rõ! Thế nhưng chính cô ấy lại không nói rõ ràng, chỉ nói là gặp được một cô gái áo đỏ, hy vọng chúng ta vào trong rừng cây tìm xem có phải là thân nhân bị thất lạc của nhà ai hay không vv…”

“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Các anh đã tra hồ sơ chưa? Gần đây có ai báo mất tích không?”

“Chưa, chưa…” Trưởng đồn xua tay nói: “Nói cho anh nhé, đồn cảnh sát này của chúng tôi từ khi thành lập đến nay, còn chưa khai trương đâu! Ngày thường chỉ xử lý một vài chuyện rất nhỏ, ví dụ như giúp các bà lão tìm mèo con hoặc chó con, hoặc lấy một con diều bị mắc trên cây vv…”

“Trong nhà máy toàn là thanh niên tri thức hoặc con cháu của họ thôi, tố chất cực kỳ cao, đồng hương đồng nghiệp với nhau đều rất hòa thuận, ngay cả tranh chấp dân sự cũng rất ít xảy ra!”

“Nói như vậy…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Không có báo cáo nào về vụ mất tích hay giết người trong nhà máy đúng không?”

“Không có, không có” Trưởng đồn nói: “Anh đừng thấy tôi làm việc không lâu mà nghĩ sai nhé, điểm này thì tôi hoàn toàn có thể chắc chắn!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Tôi cũng thế…” Trưởng phòng Lưu phụ họa: “Tôi nghe các công nhân thế hệ cũ nói rồi, trong nhà máy chưa bao giờ xảy ra vụ án hình sự nào, rất an toàn…”

“Đúng thế, nơi này cứ như một thế ngoại đào nguyên, không bao giờ xảy ra tranh chấp” Trưởng đồn nói: “Tuy rằng không đến mức đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, nhưng quan hệ giữa con người với nhau thực sự đơn thuần hơn rất nhiều so với bên ngoài!”

Thế à?

Nghe hai người kể, Triệu Ngọc lại lâm vào trầm tư một lần nữa…

Bốn giờ chiều, đoàn người Triệu Ngọc trở về Cục Cảnh sát Mãn Châu.

Chuyện thứ nhất cần làm sau khi quay về Cục Cảnh sát chính là gặp gia đình của Trì Mỹ Hân, đó là cha mẹ cùng với em gái của Trì Mỹ Hân.

Có thể tưởng tượng rằng sau khi biết tin Trì Mỹ Hân qua đời, gia đình đã chìm vào nỗi đau buồn sâu sắc.

Cảnh sát trấn an họ rất lâu, cuối cùng cũng có thể hỏi bọn họ tin tức.

“Đúng vậy…” Em gái Trì Mỹ Hân nói: “Chị tôi quả thực bởi vì chuyện ly hôn nên bị đả kích, nhưng bác sĩ nói chị ấy đã hoàn toàn bình phục rồi, bằng không, chúng tôi cũng sẽ không để chị ấy đến Mãn Châu một mình…”

“… Không có, không có đâu…” Mẹ của Trì Mỹ Hân nhớ lại và nói: “Con gái tôi chưa từng nhắc tới cái gì mà cô gái mặc áo đỏ, chưa từng có…”

“Chị tôi thích mặc quần áo màu trắng” Em gái nạn nhân nói: “Chị ấy không thích màu đỏ và tím cho lắm…”

“Đúng thế, Mỹ Hân từ nhỏ đã không thích màu đỏ…” Mẹ nạn nhân phụ họa.

“Đồng chí cảnh sát à, xin hỏi đã bắt được hung thủ chưa?” Cha của Trì Mỹ Hân kích động hỏi han: “Mỹ Hân nhà tôi là người cực kỳ lương thiện, kẻ nào lại tàn nhẫn đến vậy, ngay cả Mỹ Hân nhà tôi cũng không buông tha…”

Nói đến chỗ đau, hai cụ lại bật khóc nức nở…

“… nguyên nhân chị tôi ly hôn ấy à…” Em gái nạn nhân nhớ lại một chút, mô tả chi tiết: “Cũng không thể nói rõ là trách ai, chỉ là tính cách bất hòa mà thôi, lúc nào cũng cãi nhau, ầm ĩ suốt rồi chẳng còn tình cảm nữa…”

“Anh rể cũ đi làm ở đường sắt, cuộc sống bây giờ… hẳn là cũng ổn thì phải? Nghe nói là tái hôn rồi, cưới một người buôn bán nhỏ…”

Về chồng cũ của Trì Mỹ Hân, Ngô Tú Mẫn đã cẩn thận điều tra rồi, đó là một người lái tàu hỏa, trong thời gian xảy ra vụ án, anh ta vẫn luôn lái tàu, có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường rõ ràng.

Hơn nữa, bọn họ chỉ là ly hôn mà thôi, không liên quan đến tranh chấp kinh tế, cũng không có thù hận gì khác, động cơ giết người cũng không lớn…

Sáu giờ chiều, trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt tại Cục Cảnh sát Mãn Châu.

Triệu Ngọc nằm bò trên bàn với thái độ khác thường, không đứng ở trước mặt bảng trắng nghiêm túc suy nghĩ vụ án giống như mọi khi.

“Tổ trưởng…” Ngô Tú Mẫn báo cáo: “Hôm nay, pháp y Quách đã dẫn theo đoàn đội của ông ấy cẩn thận kiểm tra khu vực khả nghi đối diện với phòng nồi hơi của thị trấn Hồng Kỳ rồi, bọn họ tìm được một vài sợi tóc trong các vết nứt trên tường, còn tìm thấy một nửa dấu giày trên góc tường đối diện vết nứt ấy nữa…”

“Sau khi so sánh, nửa dấu giày này hoàn toàn khớp với dấu vết mà nghi phạm lưu lại dưới gầm cầu, cho nên hẳn là nghi phạm đã ra tay với Trì Mỹ Hân trong ngõ nhỏ…”

“Ừm…” Đột nhiên, Ngô Tú Mẫn ý thức được Triệu Ngọc có vẻ khá bất thường, vội vàng hỏi: “Tổ trưởng, cậu có nghe thấy không?”

“Ừm…” Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, sau đó xoay người nói với Ngô Tú Mẫn: “Chị Ngô, tôi hơi mệt mỏi, lúc này… Không bằng chúng ta đổi cách chơi khác đi!”

“Đổi cách chơi khác đi?” Ngô Tú Mẫn trừng to mắt: “Nghĩa là sao?”

“Trước kia đều là chúng ta đi tìm manh mối” Triệu Ngọc mệt mỏi vươn vai một cái, nói: “Lúc này, chúng ta đổi cách chơi khác, để manh mối tìm đến chúng ta đi!”