Chương 2440 Tôi có mùi à?
Ngày hôm sau, nhà máy khai thác dầu đột nhiên tuôn ra một tin tứcCảnh sát đã treo thưởng cho nhân viên nhà máy và người dân đi tìm manh mối về vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu tại thị trấn Hồng Kỳ, chỉ cần họ cung cấp manh mối cho cảnh sát, hỗ trợ cảnh sát phá án thì sẽ được thưởng 50000 nhân dân tệ tiền mặt.
Mặt khác, trong lúc treo giải thưởng, cảnh sát cũng lộ ra một số chi tiết về vụ Trì Mỹ Hân ngộ hại, đó là xe ba bánh bị hung thủ đánh cắp, vị trí Trì Mỹ Hân bị tấn công, thậm chí ngay cả Trì Mỹ Hân khi còn sống gặp được cô gái áo đỏ, cũng đều công bố tất cả ra…
Tin tức này vừa được đưa ra đã lập tức gây chấn động, chỉ một ngày ngắn ngủi đã lập tức khiến cả nhà máy đều biết, gần như mỗi người đều đang bàn bạc vụ án này.
Ngay sau đó, nhà máy đã phối hợp với cảnh sát và phát lệnh khen thưởng cho các công nhân, nếu người nào biết manh mối có thể hỗ trợ cảnh sát phá án, nhà máy sẽ thưởng thêm 50000 tệ…
Thế là như “lửa cháy thêm dầu”, làm cho cả nhà máy đều sôi trào.
Cuối cùng, có một số người bắt đầu nghe ngóng dò la nhau, cố gắng tìm manh mối để lấy được tiền thưởng của cảnh sát và nhà máy…
Kể từ khi công bố lệnh khen thưởng, cảnh sát đã lần lượt nhận được một số manh mối, đám người Ngô Tú Mẫn và đội trưởng Cừu đang xác minh từng cái một…
Trái ngược với lịch làm việc dày đặc của Ngô Tú Mẫn, Triệu Ngọc tranh thủ sử dụng một ngày một đêm này để ngủ một giấc thật ngon ở khách sạn!
Tỉnh ngủ thì ăn, ăn no lại tiếp tục ngủ, ngủ đến mức hôn thiên ám địa, nhật nguyệt vô quang…
Sau khi hắn hoàn toàn ngủ đủ giấc và tỉnh lại, hắn không nhận ra giờ là ban ngày hay là ban đêm nữa!
Oáp…
Hắn ngáp một cái khiến kẻ khác phải hâm mộ, cứ như đã ngủ cả ngàn năm vậy.
Dụi dụi mắt, hắn quan sát hoàn cảnh một chút theo bản năng.
May mà không xuất hiện cảnh tượng máu chó như kiểu Tịch Mộng Na nằm ở bên kia giường, xem ra… Người phụ nữ này coi như hiểu chuyện, biết mình quá mệt mỏi cần nghỉ ngơi, nên không quấn lấy mình.
Nhưng mà…
Ý nghĩ này chỉ kéo dài gần một giây thì hắn chợt nghe thấy có tiếng nước ào ào từ trong phòng vệ sinh!
Đậu xanh rau má nhà nó!
Không phải chứ?
Triệu Ngọc nhanh chóng xuống giường, ảo não kéo bức màn ra, lại phát hiện bên ngoài đã tối đen, không ngờ bây giờ đang là ban đêm rồi.
Nhìn đồng hồ, đã là 12 giờ 45 phút.
Thôi xong!
Nghe tiếng nước ào ào trong buồng vệ sinh, hắn nhanh chóng kiểm tra quần áo của mình, vẫn mặc áo ngủ, có vẻ như không nhìn ra dấu vết bị người ta sàm sỡ…
Vì xác nhận cho rõ hơn, Triệu Ngọc vẫn loạng choạng chạy vào buồng vệ sinh, quả thực đã thấy bóng dáng một người phụ nữ thon thả xuất hiện trong làn hơi nước.
Xong rồi, xong rồi…
Trong lòng Triệu Ngọc rét lạnh, không biết có phải mình đã mơ mơ màng màng làm chuyện điên rồ hay không. Cái cô Tịch Mộng Na này, tại sao lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ?
Nghe tiếng nước ào ào, hắn liếc trộm một cái, lại bởi vì hơi nước quá dày nên không nhìn thấy cái gì cả…
Được rồi!
Triệu Ngọc nghiến răng một cái, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng rời khỏi buồng vệ sinh.
Sau đó tỏ vẻ trấn định mặc quần áo, mở cửa ra, lập tức rời khỏi phòng.
Haiz!
Chuyện gì thế này?
Trên đường đi đến Cục Cảnh sát, Triệu Ngọc hối hận tự trách, thế này thì dù có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, sau này nên giải thích với Miêu Anh như thế nào đây?
Mình không uống rượu, cũng không uống thuốc gì, chắc chưa làm chuyện gì có lỗi với Miêu Miêu đâu đúng không?
Thế nhưng… trai đơn gái chiếc, còn đi tắm nữa!
Mình còn có thể giải thích rõ ràng không?
Còn nữa…
Nếu thật sự bị người ta hiểu lầm, còn không bằng, còn không bằng… Haiz…
Ngay tại lúc nhức đầu liên tục, Triệu Ngọc về tới văn phòng tổ điều tra đặc biệt ở Cục Cảnh sát Mãn Châu.
Mới vừa đi vào, hắn lập tức nhìn thấy Tịch Mộng Na đang viết cái gì đó lên bảng trắng trước mặt…
“Ủa?” Nhìn thấy Triệu Ngọc tiến vào, Tịch Mộng Na trừng to mắt, kinh ngạc hô to: “Triệu Ngọc, cuối cùng anh cũng tỉnh ngủ rồi à?”
“Này!” Triệu Ngọc nhanh chóng chỉ vào Tịch Mộng Na mà quát: “Cô đang viết cái gì thế? Đó là bảng trắng của tôi mà!”
“Không không không, anh xem này…” Tịch Mộng Na nhanh chóng làm sáng tỏ: “Đây là bảng mới, bảng trắng của anh vẫn ở bên kia kìa! Chẳng phải lại có một vài manh mối mới ư? Tôi cũng muốn học cách anh phân tích đấy, ha ha ha…”
“Ừm…” Bỗng dưng, Triệu Ngọc cuối cùng cũng định thần lại, kinh dị trừng mắt nhìn Tịch Mộng Na, nói: “Cô… Cô không tắm rửa à?”
“Không phải chứ?” Tịch Mộng Na hoảng sợ, nhanh chóng ngửi người mình: “Đã có mùi rồi á?”
Triệu Ngọc vừa hỏi như vậy, nhất thời khiến đám người Ngô Tú Mẫn chú ý và tò mò.
“Không… Không phải…” Triệu Ngọc nhanh chóng giải thích: “Không có mùi đâu, không có…”
“Hả?” Tịch Mộng Na kinh ngạc hô to: “Mùi nấm mốc có phải không? Úi, chỉ tại anh không trả lương cho tôi đấy, nước hoa đã dùng hết rồi…”
“Không… Không phải…” Triệu Ngọc vò đầu: “Tôi… Ý tôi là… Haiz…”
Hắn không biết nói cái gì mới được, trong óc chỉ còn lại một dấu chấm hỏi rất lớn, nếu Tịch Mộng Na ở văn phòng, thế thì người vừa rồi tắm rửa là ai chứ?
“Thế à? Thế à?” Lúc này, Nhiễm Đào vốn chẳng bao giờ chê chuyện nghiêm trọng, đột nhiên nhô ra từ phía sau bảng trắng, tiến đến trước mặt Tịch Mộng Na và nói: “Để tôi ngửi xem nào, để tôi ngửi xem nào…”
“Anh…” Tịch Mộng Na nhanh chóng né tránh.
“Chẳng phải vẫn thơm lắm à?” Nhiễm Đào cười hì hì, lại biến mất ở phía sau bảng trắng.
“Xem ra…” Tịch Mộng Na đặt bút xuống, lắc đầu nói: “Tôi phải tắm cho sạch mới được! Triệu Ngọc, à, tổ trưởng Triệu, đưa thẻ phòng anh cho tôi mượn, tôi đến phòng anh tắm…”
“Ừm… Chuyện này…” Triệu Ngọc tuy rằng không biết làm sao, nhưng trời sinh phản ứng nhanh đã cứu hắn, hắn lập tức tỏ ra tò mò, chỉ vào bảng trắng và nói sang chuyện khác: “Thế nào… lúc tôi ngủ, có manh mối mới à?”
“Ừm, bây giờ vẫn chưa nói rõ được!” Tịch Mộng Na quả nhiên mắc mưu, lập tức đi theo ý nghĩ của Triệu Ngọc và nói: “Chúng ta còn phải chờ đội trưởng Cừu kiểm tra đối chiếu tin tức với sự thật cho rõ ràng đã!”
“Nhưng mà… Không thể không nói” Tịch Mộng Na giơ ngón tay cái về phía Triệu Ngọc: “Chiêu treo giải thưởng này của anh quả thực tiết kiệm được không ít sức lực đấy! Dễ hơn nhiều so với việc chúng ta đi từng nhà và điều tra từng người một!”
“Vậy…” Triệu Ngọc tiến đến trước mặt bảng trắng, nói: “Nói cho tôi biết, cô cảm thấy manh mối nào trông giống thật nhất? Có đúng là giết nhầm người hay không?”
“Không!” Tịch Mộng Na lắc đầu rất quyết đoán, sau đó chỉ vào dòng chữ trên bảng trắng, nói: “Tôi cảm thấy điểm này thoạt nhìn khá giống…”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc lại vò đầu: “Không ngờ cô lại viết tiếng Anh à?”
“Làm sao vậy?” Tịch Mộng Na nháy đôi mắt to rất đáng yêu: “Anh đừng nói là anh không đọc được nhé, anh từng nói chuyện với Lundy bằng tiếng Anh tiêu chuẩn đấy!”
Red…
Triệu Ngọc phát hiện hắn có thể nhận ra từ đơn tiếng Anh này có nghĩa là màu đỏ.
Màu đỏ?
Phía sau còn có một từ đơn là “an”.
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc chỉ vào từ đơn này và nói: “Các cô tìm được manh mối về cô gái áo đỏ rồi à?”
“Không chắc lắm” Tịch Mộng Na nói: “Buổi chiều hôm nay, có bà lão đến đồn cảnh sát báo cáo một tin tức, nói rằng bà ấy biết về một câu chuyện về cô gái áo đỏ…”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc nhếch miệng nói: “Thật sự có cô gái áo đỏ à?”
“Đội trưởng Cừu nói bà lão có tinh thần sáng suốt, logic cũng rất rõ ràng, trông không giống nói linh tinh, chỉ là chuyện này phải ngược dòng đến năm 1979…” Tịch Mộng Na nói.
“Trời ạ!” Triệu Ngọc lau mồ hôi: “Cô gái áo đỏ năm 1979, thế này mà còn không phải nói linh tinh à?”
“Không biết…” Tịch Mộng Na chậc lưỡi nói: “Nhưng mà… trông thì có vẻ đúng là chỉ nói chuyện không đâu, nhưng sau khi nghe xong lại cứ cảm thấy… có chút thú vị đấy…”