← Quay lại trang sách

Chương 2441 Chuyện cũ của thị trấn Hồng Kỳ

“Năm 1979…” Một đoạn video xuất hiện trên máy tính, là video thu hình lúc bà lão cung cấp manh mối ở đồn cảnh sát: “Trên thị trấn Hồng Kỳ náo nhiệt hơn cả bây giờ, nơi đó toàn là công nhân của nhà máy khai thác dầu thứ ba sinh sống thôi!”“Còn tôi thì là một trong số ít người không phải công nhân, chồng tôi thuộc đội bảo trì, tôi không làm việc, chỉ theo ông ấy tới nơi này thôi…”

“Các lãnh đạo đã rất săn sóc chu đáo, cho tôi phụ việc ở nhà khách, làm công việc như giặt chăn, phơi đệm vv…, rất nhẹ nhàng…”

“Mà vào năm tôi làm việc ở nhà khách, tôi đã gặp một người phụ nữ mặc đồ đỏ…”

Xem đoạn video này, Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát, trông kỳ quái lại cực kỳ hấp dẫn, cho dù câu chuyện của bà lão không liên quan đến vụ án nhưng cũng rất thu hút người ta…

“Các cô gái có tổng cộng bốn người, đều là người từ phía Nam đến chào hàng khí đốt linh kiện, giống như van, khom đầu và các phụ kiện đường ống, cho nên các cô gái ở trong nhà khách…”

“Bình thường, những người sống trong nhà khách trên cơ bản đều từ vùng khác đến học tập và huấn luyện, lúc không huấn luyện thì nhà khách gần như không có ai ở.

“Cho nên bốn cô gái kia khiến tôi nhớ rất rõ…”

“Vậy… Sau này…” Trong đoạn video, cảnh sát nhân dân của đồn cảnh sát bắt đầu đặt câu hỏi, hiển nhiên, họ hơi mất kiên nhẫn.

“Sau này… ba cô gái khác đều rời đi, còn cô gái thích mặc đồ đỏ kia lại ở khách sạn hơn một tháng nữa… Sau đó… cũng đi rồi…”

“Chuyện này…” Các cảnh sát nhân dân có vẻ bất đắc dĩ: “Không còn gì nữa ạ? Chỉ thế thôi sao?”

“Không không không…” Bà lão nhanh chóng tiếp lời: “Sau khi cô gái áo đỏ kia rời đi, một nhóm cảnh sát đến nhà khách và hỏi tôi cô gái mặc đồ đỏ đã đi đâu…”

⚝ ✽ ⚝

Nghe thấy tin tức này, Triệu Ngọc bỗng dưng mở to hai mắt.

“Nhưng mà” Bà lão tiếp tục nói: “Chỉ là hỏi thăm tình hình thôi, sau đó đi luôn, bọn họ không nói cụ thể rõ ràng, nhưng mà tôi có thể nghe ra có một cậu cảnh sát hiển nhiên là người phía Nam, có khẩu âm phía Nam rất nặng…”

“Cho nên tôi cân nhắc không biết có phải cô gái áo đỏ kia đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Cô gái áo đỏ mà bà nói mặc quần áo gì? Chiều cao cân nặng và tướng mạo thế nào? Đương nhiên cả tên nữa, bà còn nhớ rõ không?” Cảnh sát nhân dân hỏi.

“Tên thì tôi không biết” Bà lão lắc đầu nói: “Tôi chỉ là tạp vụ thôi, không phải lễ tân tiếp đãi khách. Tóm lại, cô gái áo đỏ kia trông cực kỳ xinh đẹp, chiều cao thì cao hơn tôi một ít, đứng ở trong đám người thì khá xuất chúng đấy…”

“À… Còn có quần áo nữa, quần áo rất đơn giản, chỉ là váy liền áo màu đỏ, thắt lưng màu đỏ, trên đó còn cài một bông hoa…”

“Còn nữa… Ừm… Tóc rất dài, đen nhánh mỹ lệ, còn kẹp một chiếc kẹp tóc…”

“Thế thì…” Các cảnh sát nhân dân hỏi cực kỳ chi tiết: “Bà có nhớ rõ lúc cô ấy rời khỏi, có tính tiền phòng hay không?”

“Trả, trả chứ…” Bà lão nhanh chóng nói: “Cô ấy xách theo hành lý đấy! Lúc đi còn vui vẻ phấn chấn chào hỏi tôi nữa cơ…”

“Được rồi, chúng tôi đã nhớ kỹ tất cả những gì bà chia sẻ rồi” Cảnh sát nhân dân nói: “Chúng tôi sẽ phản ánh lên cấp trên…”

“Được, được, hy vọng… có thể trợ giúp được các cậu phần nào…” Nói xong, bà lão lập tức xoay người rời khỏi đồn cảnh sát.

“Chỉ… thế thôi à?” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua Tịch Mộng Na: “Cô gái áo đỏ năm 1979, có thể liên quan đến Trì Mỹ Hân sao? Trì Mỹ Hân vốn đâu thích mặc đồ đỏ…”

“Hư…” Tịch Mộng Na thở dài một tiếng, chỉ một ngón tay vào màn hình máy tính thì thấy bà lão vừa rồi bỗng quay lại.

“Cậu cảnh sát, cậu cảnh sát ơi, vừa rồi tôi căng thẳng quá, suýt nữa đã quên chuyện chính rồi!” Bà lão đi đến trước mặt cảnh sát nhân dân, lại bổ sung thêm: “Tôi nghe nói có vụ nữ công nhân bị hại dưới gầm cầu rồi…”

“Có chuyện tôi phải nói cho các cậu biết, tòa nhà ký túc xá mà nữ công nhân kia ở bây giờ chính là nhà khách cũ của thị trấn Hồng Kỳ đấy!”

“Cô ấy nói đã thấy một cô gái áo đỏ bên hồ, các cậu nói xem… Có phải là… là cô ấy đã gặp phải ma hay gì đó không?”

“…” Thấy vậy, Triệu Ngọc bụm mặt, trên cánh tay lại không kìm được mà nổi da gà.

Xem đến đây, Tịch Mộng Na dừng đoạn video lại, xoay người nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, tôi cũng cảm thấy giống anh, tôi cũng không tin tà… Nhưng mà…” Tịch Mộng Na do dự một chút, nói: “Vừa rồi chúng tôi đã phái người tiếp xúc với bà lão kia và hỏi chi tiết hơn về tình hình cô gái áo đỏ! Anh đoán xem thế nào?”

“Sao…” Triệu Ngọc nhíu chặt lông mày: “Thế nào?”

“Căn phòng thứ hai ở phía Tây trên tầng hai…” Tịch Mộng Na nói với biểu cảm ngưng trọng: “Căn phòng mà cô gái mặc đồ đỏ từng ở năm đó chính là phòng mà Trì Mỹ Hân ở bây giờ!”

“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc nhất thời thấy lạnh sống lưng, sau đó mới xua tay nói: “Cô nói sao nghe mơ hồ thế? Cái gì đây? Ma nhập vào người à?”

“Nếu là ma nhập vào người thì vụ án ít nhất cũng phải trông giống tự sát chứ? Trì Mỹ Hân không thể tự mình bóp chết mình đâu đúng không?”

“Sếp à, sếp…” Lúc này, Nhiễm Đào nhô ra từ phía sau bảng trắng, nói: “Anh quên cuốn nhật ký giết người ở trường đại học sư phạm nhanh đến vậy sao? Cái cậu học sinh đã dùng búa đập thủng hố rác thải kia chẳng phải cũng bị ma nhập vào người à?”

“Xuống địa ngục đi!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Đó chỉ là một sự trùng hợp mà thôi! Thằng bé kia chỉ vì muốn gia tăng cảm giác thần bí nên mới nói linh tinh như thế thôi… Hơn nữa… Đó là hai chuyện khác nhau mà!”

Đích đích…

Đích đích…

Khi nói chuyện, Triệu Ngọc nhìn thấy điện thoại di động của mình vang lên, là bạn gái hắn – Miêu Anh gọi tới.

“A lô!” Sau khi nhấn nghe, giọng của Miêu Anh truyền ra từ trong điện thoại di động: “Triệu Ngọc, chuyện gì thế? Vừa rồi anh còn ngáy khò khè đấy, em chỉ mới tắm rửa một cái mà sao anh đã biến mất rồi?”

“À… À… Thì ra là em à!” Triệu Ngọc lúc này mới nhớ tới chuyện ở khách sạn, nhanh chóng hỏi: “Sao em trở lại nhanh thế? Bên phía Hải Lạp đã xử lý xong tất cả rồi à?”

“Vụ án xảy ra ở Mãn Châu, buổi họp báo tất nhiên sẽ được tổ chức ở Mãn Châu rồi” Miêu Anh nói: “Không phải các anh đã sắp xếp nhật trình rồi ư?”

“À… Đúng rồi!” Triệu Ngọc vỗ đầu, lúc này mới nhớ tới buổi sáng ngày mai sẽ mở buổi họp báo, nhưng vụ án nhà máy khai thác dầu thứ ba vẫn chưa được xử lý rõ ràng đâu!

Xem ra chỉ có thể nói rõ tình hình vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu trước thôi.

“Được rồi” Miêu Anh nói trong điện thoại: “Em sẽ đến đó ngay, gặp nhau đã rồi tính!”

Nói xong, Miêu Anh lập tức cúp điện thoại.

“Vậy…” Triệu Ngọc chỉ vào bảng trắng tràn ngập tiếng Anh rồi hỏi Tịch Mộng Na: “Còn có manh mối nào khác không? Quan trọng hơn một chút?”

“Khó nói lắm…” Tịch Mộng Na cẩn thận nói: “Có người bảo rằng ông cụ ở phòng nồi hơi có vấn đề về tinh thần, nhưng mà chúng ta đã xác minh rồi… Một số người nói rằng có kẻ nhằm vào nhà máy, có thể sẽ có càng nhiều công nhân bị sát hại…”

“Ôi trời ạ, chỉ toàn là bịa đặt thôi! Còn không bằng ma nhập vào người đâu!”

“Đúng đấy!” Tịch Mộng Na nói: “Trưởng phòng Lưu đã sợ tới mức vội vàng liên lạc với bộ phận an ninh, và điều thêm nhân viên để tăng cường an ninh cho nhà máy và thị trấn Hồng Kỳ, khiến lòng người hoảng sợ…”

“Haiz!” Triệu Ngọc vò đầu, buồn bực nói: “Xem ra chiêu treo giải thưởng phá án này của tôi thất bại rồi! Tôi cho rằng nhà máy chỉ có mấy người như vậy thôi, có bí mật gì tất nhiên không giấu giếm được…”

“Tổ… tổ trưởng…” Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc cực kỳ buồn bực, Ngô Tú Mẫn vốn không hề ra tiếng lại đột nhiên đứng dậy, nói với vẻ không quá xác định: “Tôi cảm thấy chiêu treo giải thưởng phá án này của cậu có lẽ không thất bại đâu! Tôi… Có lẽ tôi… đã tìm được nghi phạm rồi…”