← Quay lại trang sách

Chương 2443 Là con la hay là ngựa?

Một giờ sau, Miêu Anh với mái tóc còn hơi ướt đứng trước màn hình lớn mà oán trách Triệu Ngọc“Triệu Ngọc, chuyện này có vội vàng quá không?” Cô chỉ vào xe cảnh sát đã được điều động trên màn hình: “Bây giờ chúng ta chỉ mới dừng lại ở giai đoạn hoài nghi thôi, bắt người sớm như vậy, lỡ như bắt nhầm thì phải làm sao bây giờ?”

“Bắt nhầm thì thả ra thôi!” Triệu Ngọc thờ ơ trả lời một câu, sau đó còn trách ngược lại: “Em đấy! Trở về Mãn Châu, vào phòng của anh mà sao không chào anh một tiếng chứ? Anh còn tưởng rằng…”

“Anh ngủ ngáy khò khò rung cả trời, em thấy anh mệt mỏi, sao có thể nhẫn tâm quấy rầy anh chứ?” Tiểu thư Miêu nói ra tình hình thực tế, sau đó dường như đột nhiên hiểu ra điều gì, hỏi: “À… Anh cho là… Anh cho là… người tắm rửa không phải em, mà là…”

“Còn là gì nữa chứ!” Triệu Ngọc nhanh chóng quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, nghiêm trang chuyển đề tài: “Em không nhìn thấy camera giám sát à? Lý Quan bây giờ đã là chim sợ cành cong rồi! Nếu đúng là hắn ta thì chắc chắn không kiên trì được lâu đâu!”

“Nếu không phải thì trực tiếp thả là được rồi… Cùng lắm thì em lại viết một phong thư xin lỗi là được…”

“Lại chuyển đề tài có phải không?” Tiểu thư Miêu cười mà không cười, nói: “Có phải anh đã từng tắm rửa với Tịch Mộng Na rồi không?”

“Em đùa cái đậu xanh rau má kiểu gì thế?” Triệu Ngọc nhanh chóng làm sáng tỏ: “Nếu anh thực sự có ý định đó thì vừa rồi tại sao lại lén chuồn về văn phòng chứ? Sự băng thanh ngọc khiết của anh rõ ràng đến thế rồi còn gì?”

“Được rồi…” Miêu Anh nhìn thấy phía sau còn có cảnh sát khác, nên nhanh chóng đè lại bả vai Triệu Ngọc và cười nói: “Biết anh băng thanh ngọc khiết rồi, giờ vẫn nên nói về vụ án trước đi!”

“Anh định sau khi bắt nghi phạm về sẽ thẩm vấn như thế nào?” Miêu Anh trịnh trọng nói: “Anh đừng quên chỉ có một dấu chân thôi, chứng cứ không hề đầy đủ!

“Hơn nữa, việc liên tưởng đến nhân viên kinh doanh bán sản phẩm cơ khí vào năm 1979 như thế, liệu có xa quá hay không?”

“Anh biết” Triệu Ngọc nói: “Anh hơi mệt mỏi, chỉ muốn chạy đường tắt ấy mà, nếu không phải thì chúng ta tiếp tục tra thôi! Hơn nữa… ở quê của bọn anh có câu tục ngữ: ‘Dù là con la hay ngựa cũng dắt đi dạo trước đã’, xem độ tài tình của tên Lý Quan này trước cũng được mà!”

“Dù sao thì… hắn ta đúng là đã hoảng sợ đề phòng trước lệnh treo thưởng của bản thần thám, lỡ như thực sự có vấn đề gì thì sao?”

“Tổ trưởng…” Lúc này, Ngô Tú Mẫn đến gần báo cáo: “Tôi đã hỏi bên phía nhà máy, thời gian thật sự đã quá lâu rồi, không thể tìm được tư liệu về nhân viên bán hàng áo đỏ kia!”

“Ừm, quả nhiên là như vậy!” Triệu Ngọc hỏi: “Vậy hồ sơ của cảnh sát có manh mối gì không? Nếu thật sự có cảnh sát phía Nam từng đến tìm cô ấy thì có phải… bên Mãn Châu cũng sẽ lưu lại hồ sơ hay không?”

“Tôi đang điều tra, nhưng nói thật, cơ hội xa vời lắm!” Ngô Tú Mẫn nói: “Dù sao thì ngay cả tên người phụ nữ kia mà chúng ta cũng không biết!”

“Triệu Ngọc, chờ đã, chờ đã… Em đang hỗn loạn quá” Miêu Anh lại nói: “Anh tra chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ anh cho rằng chuyện cô gái áo đỏ thực sự có điểm kỳ lạ sao? Có… có liên quan đến cái chết của Trì Mỹ Hân à?”

“Anh không biết…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Chỉ là thuận tiện điều tra mà thôi!”

“Ôi trời ơi…” Miêu Anh bóp trán: “Em thật không biết nên nói gì mới phải, có phải anh lại nghĩ tới danh hiệu ‘người quét sạch các vụ án chưa giải quyết’ của anh hay không? Chúng ta vẫn nên ngẫm lại xem sau khi bắt được nghi phạm, nên tiến hành thẩm vấn như thế nào đi!”

“Tổ trưởng, tổ trưởng…” Đột nhiên, Nhiễm Đào lại chạy tới giúp vui, nói: “Có tin tức lớn quan trọng này! Tin tức quan trọng!”

Nhìn thấy vẻ mặt Nhiễm Đào hưng phấn, tất cả mọi người đều tò mò mà quay đầu lại.

“Chúng tôi vừa mới tra được một ngày trước khi Trì Mỹ Hân bị giết, Lý Quan đã đến một cửa hàng đồ kim khí trong thành phố” Nhiễm Đào kích động nói: “Từ trong đoạn video có thể nhìn thấy hẳn là hắn ta đã mua một chiếc cưa máy!!!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau…

“À… À không! Khụ!” Nhiễm Đào hung hăng vỗ đầu mình một cái, sửa chữa lại: “Tại sao mình lại nói là cưa máy nhỉ? Vì xem nhiều phim ‘Lưỡi cưa’ à? Không phải cưa máy, không phải cưa máy mà là máy khoan điện! Máy khoan điện đấy!!!”

“Hả!?” Lời vừa nói ra, Triệu Ngọc cũng lập tức hưng phấn: “Thật không? Mua máy khoan điện à?”

“Đúng thế, chắc là vậy!” Nhiễm Đào nói: “Tôi đã phái người đi xác minh rồi, sẽ có kết quả nhanh thôi, hơn nữa, qua đoạn video của camera thì ngoại trừ máy khoan điện ra, hẳn là hắn ta còn mua thứ khác nữa!”

“Được, được!” Triệu Ngọc vỗ Nhiễm Đào một cái: “Anh Đào, mau chóng xác minh đi, đây chính là lợi thế quan trọng để chúng ta thẩm vấn Lý Quan đấy!”

“Tất nhiên là tôi biết rồi, anh yên tâm đi!” Nhiễm Đào cam đoan.

“Lúc xảy ra vụ án” Lúc này, Ngô Tú Mẫn nghĩ tới điều gì đó, lập tức lấy ra bản đồ của nhà máy khai thác dầu thứ ba, chỉ vào bản đồ và nói: “Thông qua đoạn video theo dõi của nhà máy, hôm Trì Mỹ Hân bị hại, Lý Quan không hề lái xe của hắn ta! Nếu hung thủ là hắn ta thì hắn ta tất nhiên sẽ đi bộ tới thị trấn Hồng Kỳ, ra tay với Trì Mỹ Hân…

“Mà…” Ngô Tú Mẫn nhíu mày liếc nhìn Triệu Ngọc một cái, nói: “Sau khi gây án, hắn ta không thể trở về nhà máy được, cho nên…”

“Đúng thế” Triệu Ngọc tất nhiên đã hiểu ra, tiếp lời: “Vậy thì các công cụ của hắn ta và cả quần áo của Trì Mỹ Hân sẽ không kịp xử lý!”

“Thế nhưng, một ngày sau khi xảy ra vụ án” Ngô Tú Mẫn nói: “Lý Quan hai lần lái xe ra khỏi nhà máy, lại đều trở về trong khoảng thời gian ngắn, như vậy thì…”

“À…” Lần này đến lượt Miêu Anh hiểu ra: “Nói cách khác, hắn ta lái xe ra ngoài hai lần, rất có thể là để tiêu hủy công cụ gây án và quần áo của Trì Mỹ Hân?”

“Ối, thế thì vô ích rồi…” Nhiễm Đào nghiêm túc nói: “Một mồi lửa là… ừm… Không đúng” Anh ta bỗng dưng trừng to mắt: “Máy khoan điện không có khả năng bị thiêu hủy đúng không?”

“Cho nên…” Triệu Ngọc chỉ vào bản đồ, nói: “Hẳn là Lý Quan đã chôn mấy thứ kia rồi, hoặc là vứt ở nơi nào đó!”

“Trời giá rét, lạnh cóng” Miêu Anh lắc đầu: “Nếu như đào hố chôn thì trong thời gian ngắn như vậy sẽ không trở về được đâu…”

“Cho nên…” Ngô Tú Mẫn nói: “Nếu chúng ta đi dọc theo hướng Lý Quan rời khỏi nhà máy theo một tốc độ nhất định thì có phải chúng ta có thể tìm ra chứng cứ hay không?”

“Hắn ta đi ra ngoài tận hai lần” Triệu Ngọc nói: “Điều này chứng minh hắn ta đã không xử lý sạch sẽ vào lần đầu, có lẽ là bỏ sót thứ gì đó cho nên lại đi ra ngoài lần nữa!”

“Sau khi rời khỏi nhà máy, hắn ta đi về hướng Tây…” Ngô Tú Mẫn nói: “Hay là… bây giờ chúng ta lập tức phái người tiến hành tìm kiếm xem sao?

“Có lẽ hắn ta đã vứt đồ xuống giếng nước, hoặc là cống thoát nước nhỉ?”

“Được! Được!” Triệu Ngọc cũng đang suy nghĩ, có phải bây giờ nên lập tức chuẩn bị đội ngũ tiến hành tìm kiếm hay không?

Nhưng mà hắn vẫn chưa thực sự hạ lệnh thì Miêu Anh bên cạnh lại chỉ vào màn hình lớn và nói: “Nhìn kìa, đoàn người đội trưởng Cừu đã vọt vào rồi!”

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy các cảnh sát đã xông vào ra tay bắt Lý Quan!

Màn hình camera rung lên, sau vài tiếng hét ồn ào, đoàn người Triệu Ngọc cuối cùng cũng nhìn thấy các cảnh sát đè Lý Quan xuống mặt đất thông qua màn hình lớn.

“Tên ông là gì?” Dựa theo quy trình, đội trưởng Cừu quát hỏi một tiếng.

“Tôi… Tên tôi là Lý Quan…” Vẻ mặt ông ta hoảng sợ, lạnh run.

“Có biết tại sao chúng tôi lại bắt ông không?” Đội trưởng Cừu lại hỏi một câu.

“Biết, tôi biết!” Lý Quan không chút do dự nói: “Bởi vì tôi… giết người…”