← Quay lại trang sách

Chương 2444 Mục đích giết người không thể lý giải

Vào lúc nửa đêm, trong phòng quan sát tại Cục Cảnh sát Mãn Châu“Sếp thật sự là thần!” Nhiễm Đào bám vào cửa kính, vừa nhìn người bị tình nghi Lý Quan trong phòng đang chuẩn bị thẩm vấn, vừa khen ngợi Triệu Ngọc: “Không ngờ làm vậy cũng có thể bắt được nghi phạm, chỉ sợ đây là lần anh rất lười lại chuẩn nhất nhỉ?”

“E chỉ là may mắn thôi nhỉ?” Tịch Mộng Na khoanh tay thì thào: “Lúc trước, chúng ta thậm chí một chút manh mối cũng không có! Chỉ dựa… dựa vào một chiếc ô tô chạy được nửa đường lại quay đầu? H…”

Phía sau, Tịch Mộng Na nói một đống từ cảm thán bằng tiếng Anh.

“Thật ra…” Triệu Ngọc đứng ở trước mặt kính, bất động nói: “Tôi chỉ muốn lừa hắn ta mà thôi, bởi vì buổi sáng ngày mai là mở buổi họp báo rồi! Nếu đến lúc đó có thể kết thúc cả hai vụ án thì chẳng phải có năng lực giả vờ ngầu ư?” Triệu Ngọc cười nhẹ một tiếng: “Nhưng tôi cũng không ngờ mình lại may mắn đến thế! Không ngờ thật sự lừa ra được một người bị tình nghi!”

“Nói thật, tôi cứ cho rằng vụ án này có liên quan đến chuyện giết nhầm người, chứ không ngờ rằng… Thật không ngờ…”

Khi Triệu Ngọc lên tiếng, cuộc thẩm vấn đã bắt đầu rồi.

Ban đầu, người phụ trách thẩm vấn hẳn là hắn và Ngô Tú Mẫn, nhưng Triệu Ngọc hôm nay lười chết đi được, cuối cùng để Miêu Anh thay mình đi thẩm vấn trước.

“Lý Quan, ông hãy nói về quá trình mưu sát công nhân Trì Mỹ Hân của nhà máy khai thác dầu đi!” Miêu Anh không quanh co lòng vòng, vừa ngồi xuống đã trực tiếp tiến vào chủ đề.

“Tôi nói, tôi nói…” Lý Quan có thái độ cực kỳ phối hợp, nhanh chóng nói: “Buổi tối ngày x tháng x, tôi đến thị trấn Hồng Kỳ sớm, trốn ở con ngõ đổ nát đối diện phòng nồi hơi”

“Tôi đã đi vòng qua rừng cây đước, lúc ấy trời đã tối hẳn, không ai có thể nhìn thấy tôi…”

“Khoảng 7 giờ 50 phút, tôi nhìn thấy Trì Mỹ Hân cầm đồ dùng tắm rửa rời khỏi ký túc xá, đi về phía nhà tắm đằng sau phòng nồi hơi…”

“Tôi thấy Trì Mỹ Hân đi một mình, bốn phía cũng không có ai khác nhìn thấy, cho nên khi cô ta đi qua trước mặt tôi, tôi đã lao ra khỏi bóng tối và tấn công cô ta!

“Tôi… Tôi… Tôi đầu tiên đè cô ta lên tường, bóp cổ cô ta…”

“Sau đó, Trì Mỹ Hân ra sức giãy giụa, chúng tôi đều ngã lăn xuống mặt đất, nhưng mà tôi không hề nới lỏng, tiếp tục bóp, tiếp tục bóp, cuối cùng, mãi cho đến khi cô ta không bao giờ nhúc nhích nữa… Sau đó, tôi kéo cô ta tới một căn phòng cũ gần đó, đợi đến đêm khuya…”

“Đợi đến hơn mười giờ, đèn trong ký túc xá đều tắt hết, nhân lúc thị trấn Hồng Kỳ không còn một bóng người, tôi lẻn đến phòng nồi hơi và trộm xe ba bánh!”

“Tôi lái xe ba bánh vào đống đổ nát, sau đó cởi quần áo cho Trì Mỹ Hân, bởi vì tôi nghe nói nạn nhân trong vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu đều trần truồng…”

“Sau đó, tôi nhét cô ta vào xe ba bánh, dùng quần áo bọc kín, sau đó lập tức lái về phía cây cầu nhỏ của thị trấn Hồng Kỳ…”

“Tôi đã quan sát hoàn cảnh trước đó rồi, có một lối tắt dẫn đến cây cầu nhỏ, đó là đi bộ dọc theo mặt băng sông, vì thế tôi nhấc bánh xe lên mặt băng, tiếp tục chở cô ta đi…”

“Xung quanh cây cầu nhỏ mọc đầy cỏ dại, khi gần đến nơi đó, tôi chỉ có thể cõng Trì Mỹ Hân đi đến dưới gầm cầu…

“Sau đó, tôi dùng máy khoan điện mới mua để khoan, lắp vít và đinh ốc, luồn dây thừng, cuối cùng treo Trì Mỹ Hân lên…”

“Bởi vì tôi không thành thạo nên hai lần đầu đều thất bại, làm mấy lần mới có thể treo được thi thể lên…”

“Sau đó, tôi vội vã dọn dẹp đồ đạc, lập tức lái xe ba bánh trở về, khi đặt xe cạnh phòng nồi hơi, tôi còn cố ý lau chùi, cố gắng không để lại chứng cứ gì…”

“Cuối cùng, tôi mang theo các công cụ của tôi và quần áo của Trì Mỹ Hân đi qua hồ băng, quay trở về nhà…”

“Cô cảnh sát… Đây là… Đây là quá trình tôi giết người!” Lý Quan ảo não nói: “Tôi nhận tội, tôi biết tôi đã gây ra sai lầm lớn không thể tha thứ!”

“Vậy công cụ gây án và quần áo của Trì Mỹ Hân đâu rồi?” Miêu Anh hỏi một câu.

“Ngày đầu tiên tôi không dám động tới, đến trưa ngày hôm sau” Lý Quan nói: “Tôi lái xe mang mấy thứ kia ném vào một bãi đất hoang ở phía Tây nhà máy, giấu chúng vào khe nứt giữa hai tảng đá lớn…”

“Tôi… Tôi có thể dẫn các cô đi tìm…”

Nghe thấy Lý Quan dễ dàng nhận tội như thế, Miêu Anh và Ngô Tú Mẫn nhìn thoáng qua nhau.

Sau khi trao đổi ánh mắt, Miêu Anh cuối cùng cũng bước vào câu hỏi quan trọng nhất, cô hỏi Lý Quan: “Thế thì… Tại sao ông lại muốn giết hại Trì Mỹ Hân chứ? Hai người rốt cuộc có hệ quan gì?”

Hả!?

Vừa nghe thấy vậy, đoàn người Triệu Ngọc bên phòng quan sát đều cảm thấy khó hiểu, cực kỳ bất ngờ.

“Trì Mỹ Hân… đi báo án?” Miêu Anh nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, hỏi: “Là.. bởi vì chuyện cô ấy đã nhìn thấy cô gái áo đỏ sao?”

“Ừm… Ừm…” Lý Quan đột nhiên cúi đầu cực kỳ thấp, có vẻ rất mất tự nhiên.

“Lý Quan!” Miêu Anh dứt khoát cao giọng: “Nói! Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tại sao ông muốn giết Trì Mỹ Hân?”

“Tôi… Tôi…” Lý Quan có vẻ cực kỳ rối rắm, quanh co hồi lâu mới nói: “Tôi cũng không biết thế này là sao nữa, cái cô Trì Mỹ Hân này cứ nói rằng cô ta đã thấy một cô gái áo đỏ trong khu rừng nhỏ bên kia… Cô gái áo đỏ còn vẫy tay với cô ta nữa…”

“Tôi không để ý đến cô ta, thế nhưng không ngờ…” Lý Quan nuốt một ngụm nước miếng, nói một cách gian nan: “Không ngờ cô ta còn đến đồn cảnh sát báo án!”

“Bởi vì cô ấy nhìn thấy cô gái áo đỏ… nên ông đã…” Miêu Anh kinh dị hỏi: “Ông đã… giết cô ấy sao?”

Chậc chậc…

Cùng thời khắc đó, Triệu Ngọc hiểu ra cái gì, nhanh chóng vọt tới trước microphone, nhắc nhở Miêu Anh thông qua đường dây nội bộ: “Miêu Anh, hỏi hắn ta xem cô gái áo đỏ là ai!?”

Được Triệu Ngọc nhắc nhở, Miêu Anh lập tức lặp lại nguyên văn với Lý Quan.

“Cô ta tên là… Cô ta tên là…” Lý Quan nói với biểu cảm chết lặng: “Quan Lâm Lâm!”

“Quan Lâm Lâm?” Ngô Tú Mẫn nhớ tới điều gì, lập tức hỏi: “Là nữ nhân viên kinh doanh đến nhà máy các ông để bán thiết bị phụ kiện đường ống vào năm 1979 đúng không?”

“Hả!?” Lý Quan cực kỳ hoảng sợ, ánh mắt có vẻ không thể tin nổi: “Các… các cô đã sớm biết rồi ư?”

Ôi trời ạ…

Trong phút chốc, cả phòng quan sát chìm vào sự yên tĩnh, đoàn người Triệu Ngọc nhìn nhau, gần như mỗi người đều dựng tóc gáy, từ đầu đến chân đều cảm thấy lạnh toát…

“Tôi… Tôi biết ngay mà…” Lý Quan cực kỳ tuyệt vọng nói: “Cho dù qua bao nhiêu năm, chuyện gì nên tới thì sớm hay muộn vẫn sẽ tới… Tôi sai lầm rồi… Tại sao tôi có thể làm ra tội ác tày trời như thế chứ? Hơn nữa… lại gây ra hai vụ án, không ngờ lại khiến cả Trì Mỹ Hân cũng… Ôi…”

“Lý Quan!” Miêu Anh cũng cảm thấy hơi khó có thể chấp nhận, nhưng cô vẫn nặng nề hỏi một câu: “Ông đã… làm gì cô gái tên Quan Lâm Lâm ấy hả!?”