← Quay lại trang sách

Chương 2445 Chuyện ma?

“Cô ta uy hiếp tôi, bắt tôi mua 200000 thiết bị, 200000 đấy!” Lý Quan mắt dại ra, lại cực kỳ kích động nói: “Chúng tôi vốn dĩ không cần thiết bị mà họ sản xuất, nếu tôi nhận lời cô ta thì có lẽ không giữ được chức vị mất…”“Ông đang nói…” Miêu Anh thử hỏi dò một câu: “… về chuyện năm 1979 à?”

“Đúng thế, đúng thế…” Bỗng dưng, Lý Quan trào nước mắt, nói với vẻ thần kinh: “Tôi giết cô ta, rồi chôn ở… chôn ở trong rừng cây bên hồ băng… Hu hu hu…”

Trong phút chốc, đoàn người Triệu Ngọc lại nổi da gà, cảm thấy lạnh sống lưng.

“Chỉ vì… chỉ vì ông không mua thiết bị của cô ấy thôi sao?” Miêu Anh nheo mắt lại, không thể tin nổi hỏi: “Nên ông giết cô ấy à?”

“Không… Đương nhiên không chỉ thế thôi đâu… Haiz…” Lý Quan lâm vào ký ức đầy đau đớn: “Năm đó, một nữ nhân viên kinh doanh thiết bị phụ kiện đường ống đã đến nhà máy… Tôi cũng phục rồi, ở cái thời ấy, những người giao tiếp với tôi đều là nam, nhưng lúc ấy nhà máy đúng là nổi bật, không ngờ họ lại phái đến toàn các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp…”

“Lúc ấy, tôi không nghĩ nhiều, chỉ cố chấp mà cho rằng người phụ nữ bán hàng kia rất không chuyên nghiệp, cho nên còn sinh ra cảm xúc mâu thuẫn…”

“Ban đầu, các cô gái giới thiệu sản phẩm cho tôi mấy lần, còn cho tôi phòng bì nữa, hy vọng tôi có thể mua thiết bị phụ kiện đường ống của họ…”

“Nhưng mà tôi nhìn kỹ rồi, thiết bị phụ kiện đường ống của họ thật sự không phù hợp với tiêu chuẩn của chúng tôi, tôi không thể tiếp đơn đó được, cuối cùng cự tuyệt! Sau đó thì ba người rời đi, chỉ còn lại Quan Lâm Lâm!”

“Tôi không biết cô ta vì chuyện gì mà ở lại, có lẽ cô ta đã nhìn thấy cơ hội gì chăng?”

“Sau này, cô ta tìm một cơ hội, nói muốn mời tôi ăn cơm uống rượu, tôi biết cô ta vẫn còn kiên trì chuyện mua bán thiết bị nên không hề muốn đi! Thế nhưng thứ nhất, cô ta rất xinh đẹp; thứ hai, cô ta rất giỏi ăn nói, cho nên tôi đã đi… Nào biết, tôi lại uống rượu say, cuối cùng lên giường… Sau đó thì không thể phân rạch ròi được nữa…”

“Tôi có vợ, bà ấy là giáo sư, còn có con gái nữa…” Lời nói của Lý Quan có vẻ không được liền mạch: “Cô ta thấy tôi mắc câu, chẳng bao lâu sau đã lộ răng nanh ra… Tôi vốn tưởng rằng tôi chỉ cần đặt mua thiết bị của nhà máy bọn họ là sẽ không sao cả…”

“Nhưng không ngờ cô ta lại giở chiêu sư tử ngoạm, muốn tôi nhập tận 200000 sản phẩm!” Lý Quan bất đắc dĩ nói: “Nếu mua nhiều như vậy, có lẽ tôi sẽ mất chức vị ngay! Cô ta mặc kệ, lập tức tuyên bố muốn nói gièm pha của chúng tôi ra, thứ tôi mất đi có thể không chỉ là công việc thôi đâu…”

“Tôi không còn biện pháp nào, đành phải tạm thời tỏ vẻ đồng ý với cô ta” Lý Quan lắc đầu thở dài: “Tôi nói dối cô ta rằng mình muốn ký hợp đồng với cô ta, bảo cô ta trả phòng ở nhà khách và đi theo tôi ký hợp đồng…”

“Thế nhưng tôi lái xe chở cô ta đi không phải là để ký hợp đồng mà là ở trên xe… ở trên xe…” Lý Quan bụm mặt nói: “Bóp chết cô ta!!”

Nghe đến đây, trong phòng quan sát lặng ngắt như tờ, đoàn người Triệu Ngọc đều trừng to mắt nhìn phòng thẩm vấn, ai cũng không phát ra tiếng vang nào.

“Sau đó, tôi lái xe…” Lý Quan nói: “… tới rừng cây bên hồ, chôn cô ta!

“Hu hu… Hu hu…” Giây tiếp theo, Lý Quan đau đớn khóc: “Lúc chết, cô ta mặc quần áo màu đỏ, đỏ tươi… đỏ tươi…”

“Quần áo, vị trí… đều giống những gì Trì Mỹ Hân nhìn thấy như đúc… Hu hu hu… Hu hu hu…”

“Oh my god!” Cuối cùng, Tịch Mộng Na cũng không nhịn được thốt lên.

Những người khác lại càng cảm thấy lạnh sống lưng, da đầu run lên…

“Ông… Ông…” Miêu Anh cũng sợ ngây người, một hồi lâu sau mới hỏi: “Đây là… nguyên nhân ông giết hại Trì Mỹ Hân sao?”

“Tôi nghĩ… có lẽ là tôi đã điên rồi!” Lý Quan như bị thần kinh nói: “Cũng có lẽ là thật… thật sự có ma quỷ tồn tại!”

“Hu hu…” Hắn ta bụm mặt, giống như đứa trẻ đã bị hoảng sợ, khóc lóc kể lể nói: “Chuyện này đã trôi qua suốt 30 năm rồi, nhưng Trì Mỹ Hân cứ như bị điên vậy, cứ nói rằng đã nhìn thấy một cô gái áo đỏ vẫy tay với cô ta…”

“Ban đầu, sau khi tôi nghe nói thì chỉ hoảng sợ, nghĩ thầm rằng chắc đó chỉ là một sự trùng hợp nào đó thôi? Thế nhưng càng về sau thì lại càng thái quá…”

“Trì Mỹ Hân đã cùng rất nhiều người đi lên hồ băng, nhưng chỉ mình cô ta nhìn thấy cô gái áo đỏ, còn những người khác thì đều không nhìn thấy gì cả…”

“Sau đó thì” Lý Quan nuốt một ngụm nước miếng: “Không ngờ… Trì Mỹ Hân lại đi tìm cảnh sát! Cô ta đến đồn cảnh sát…

“Tôi… Tôi thật sự không chịu nổi nữa, tôi cảm thấy chắc chắn Trì Mỹ Hân đã trúng tà” Lý Quan nói với vẻ thần kinh: “Lần này thì đi tìm cảnh sát, ai biết lần sau có phải sẽ vào rừng cây lấy đồ hay không…”

“Vừa hay…” Lý Quan nói: “Mấy ngày hôm trước, thấy bên phía thị trấn Bạch Kỳ xuất hiện vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu, tôi đọc được một vài chi tiết trên mạng, lại nghe thấy vài người từng đến xem hiện trường kể lại, nên sau đó, tôi lập tức nảy ra ý định giết chết Trì Mỹ Hân… Sau đó… Sau đó…”

“Chết tiệt!” Trong phòng quan sát, Triệu Ngọc nhíu mày mắng một tiếng: “Con mẹ nó sao mà kéo xa quá thế? Phá án mà sao lại phá ra chuyện ma thế này?”

“Đúng.. Đúng đấy…” Tịch Mộng Na than thở nói: “Trì Mỹ Hân nhìn thấy cô gái áo đỏ hẳn là có nguyên nhân chứ? Hẳn là… hẳn là đều có nguyên lý khoa học nhỉ?”

“Thế nhưng…” Nhiễm Đào nói: “Chúng tôi đã hỏi đồng nghiệp của Trì Mỹ Hân, bọn họ nói rằng thật sự chỉ có một mình Trì Mỹ Hân thôi, không có người thứ hai nhìn thấy cô gái áo đỏ nào cả!”

“Vụ án giết người năm 79!” Triệu Ngọc cũng có vẻ không kìm chế được: “Sao… sao lại thành ra thế này chứ? Thế này là kiểu gì? Ai nói cho tôi biết được không? Hay là…”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc vừa giơ tay đếm vừa thì thào nói: “Tôi còn cho rằng hai vụ án đều kết thúc, ngày mai có năng lực giả vờ ngầu rồi, nhưng vụ án không rõ ràng thế này thì mở buổi họp báo kiểu gì đây?”

“Là ba vụ án đều kết thúc mà?” Tịch Mộng Na sửa đúng nói: “Anh không biết đếm sao? Thi thể nữ dưới gầm cầu, Trì Mỹ Hân bị hại, còn có Quan Lâm Lâm năm 79 nữa!”

“Cảnh sát Triệu, cảnh sát Triệu…” Lúc này, đội trưởng Cừu đột nhiên xông vào phòng quan sát, báo cáo với Triệu Ngọc: “Tôi tìm được rồi, tìm được rồi…”

Mọi người không rõ cho nên nhanh chóng thò đầu đến gần.

“Tôi tìm được hồ sơ mất tích của Quan Lâm Lâm rồi!” Đội trưởng Cừu nói: “Lý Quan nói không sai, năm đó, quả thực có người từ phía Nam tới tìm kiếm cô ta! Hơn nữa còn để lại hồ sơ ở chỗ chúng tôi…”

“Vừa rồi tôi đã tra xét kho tin tức rồi, Quan Lâm Lâm mất tích vào tháng 8 năm 1979, đến nay vẫn chưa rõ tung tích đâu! Thông tin mất tích của cô ấy cũng đã được báo cáo cho cơ sở dữ liệu mất tích rồi, có thể tiến hành so sánh…”

“Đúng là cô gái áo đỏ…” Nhiễm Đào lau mồ hôi: “Sếp thế này là được mở bàn tay vàng à? Không đúng, là mở thiên nhãn mới đúng chứ nhỉ? Chỗ nào có vụ án huyền bí, vừa nghe thôi đã có thể đoán được ngay rồi?”

“Đoán được?” Tịch Mộng Na khịt mũi: “Đoán được thì sao có thể gọi là mở thiên nhãn chứ? Đó phải gọi là chó…”

“Đủ rồi đủ rồi!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Tôi thấy vẫn nên giám định tinh thần cho Lý Quan trước đã… Tôi con mẹ nó không tin lại có chuyện như vậy đâu!!!”