Chương 2446 Công lý sáng tỏ
Buổi sáng ngày hôm sauDo căng thẳng nghiêm trọng trong vụ án Trì Mỹ Hân bị hại nên lãnh đạo địa phương đã quyết định dời buổi họp báo vốn được cử hành vào buổi sáng sang buổi chiều.
Lúc này, trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt ở Cục Cảnh sát Mãn Châu, các cảnh sát đang bận rộn thu thập manh mối đến từ các phương diện.
Tăng Khả và Thôi Lệ Châu vốn ở lại Hải Lạp xử lý công tác hậu kỳ cũng bị Triệu Ngọc gọi về.
“Sếp à” Trong điện thoại, Nhiễm Đào báo cáo với Triệu Ngọc: “Chúng tôi đã tìm được công cụ gây án mà Lý Quan dùng để sát hại Trì Mỹ Hân, còn có cả quần áo của Trì Mỹ Hân rồi. Trì Mỹ Hân mặc quần áo lao động, những vết dầu mà chúng ta tìm thấy dưới gầm cầu có thể đến từ quần áo của của Trì Mỹ Hân…”
“Được” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Vậy nhanh chóng cầm đi giám định pháp y đi!”
“Hiểu rồi” Nhiễm Đào trả lời, sau đó bổ sung: “Lý Quan sở dĩ đi ra ngoài hai lần là bởi vì lần đầu hắn ta không định giấu cả máy khoan điện đi!”
“Sau này, hắn ta cảm thấy trên máy khoan điện có thể sẽ kiểm tra ra được mảnh đá dưới gầm cầu, cho nên lại lái xe chở máy khoan điện ra…”
Triệu Ngọc tỏ vẻ mình đã hiểu rồi, lập tức cúp điện thoại.
Mà cùng lúc đó, Thôi Lệ Châu từ bên ngoài bước vào, báo cáo với Triệu Ngọc: “Sếp à, đoàn người pháp y Quách đã tìm được một số vụn đá và tế bào da người từ cốp xe ô tô của Lý Quan… Bây giờ đã chứng minh số đá vụn ấy đến từ dưới gầm cầu Hồng Kỳ, khớp với mẫu được lấy từ lỗ khoan ra…”
“Còn nữa, tế bào da của những người khác cũng đã được kiểm nghiệm ra rồi, quả thật là của Trì Mỹ Hân!”
“À…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Những tế bào da đó hẳn là rơi từ quần áo Trì Mỹ Hân xuống xe…”
“Đúng thế!” Thôi Lệ Châu nói: “Không sai được! Hung thủ giết người chính là hắn ta!”
“À, còn nữa…” Thôi Lệ Châu nhớ tới điều gì, lập tức bổ sung thêm: “Chúng tôi đã tìm thấy chủ cửa hàng kim khí, ông chủ xác nhận Lý Quan đã mua các dụng cụ như máy khoan điện và dây thừng từ cửa hàng của ông ta…”
“Còn nữa còn nữa…” Thôi Lệ Châu lại nói: “Chúng tôi hỏi rất nhiều người quen biết Lý Quan, lời khai của những người này khá khớp với nhau, họ nói rằng Lý Quan gần đây quả thực hơi khác thường, cứ thần kinh thế nào ấy, nói chuyện cũng thường xuyên lan man lại lung tung nữa”
“Mọi người vốn tưởng rằng hắn ta sắp về hưu, tâm lý có chút không thể chấp nhận được, nhưng không ai nghĩ tới lại có bí mật lớn như vậy!”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu, rồi nói tiếp: “Tiểu Thôi, về chuyện năm 79, cô đã tìm được người liên quan chưa?”
“Chưa!” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Trong số các nguyên lão xây dựng nhà máy lúc trước, có người đã sớm về hưu, có người đã được điều đi nơi khác, có người không còn sống nữa! Nếu muốn tìm người biết chuyện thì chỉ sợ còn cần một chút thời gian nữa mới được…”
“Tổ trưởng…” Tăng Khả dường như đang chờ đợi giây phút này, Thôi Lệ Châu mới vừa nói xong, cậu ta lập tức đứng lên báo cáo: “Em đã liên hệ với cảnh sát ở quê nhà của Quan Lâm Lâm rồi, bọn họ đã xác nhận chuyện Quan Lâm Lâm mất tích, hơn nữa còn đang tìm kiếm gia đình của Quan Lâm Lâm…”
“Nhưng mà về tình hình cụ thể của vụ án thì bọn họ phải đi tìm cảnh sát hình sự phụ trách điều tra hồi ấy mới biết được…”
“Tôi biết rồi” Triệu Ngọc hỏi: “Bên phía chị Ngô và đội trưởng Cừu có tin tức gì không?”
“Chưa nhanh đến vậy đâu!” Tăng Khả nói: “Đất đã đông cứng lại rồi, cần một vài thủ đoạn kỹ thuật mới có thể đào lên được! Hơn nữa, Lý Quan nói, tuy rằng nhớ rõ địa điểm chôn thi thể, nhưng mà lúc đó hắn ta chôn rất sâu, chắc chắn phải cần một ít thời gian!”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi nói: “Cho dù buổi sáng có thể đào ra thì cũng phải ngày mai mới xác minh được thi thể, xem ra, nếu là buổi họp báo thì chỉ có thể nói về Trì Mỹ Hân đầu tiên!”
Trong lúc Triệu Ngọc nói chuyện, phát hiện Tịch Mộng Na đang bẻ ngón tay thì hỏi một câu: “Này, cô đang làm gì thế?”
Tịch Mộng Na hoảng sợ, nhanh chóng nói: “Tôi đang tính toán ngày sinh của Trì Mỹ Hân ấy mà!”
“Cái gì?” Triệu Ngọc khó hiểu: “Ngày sinh á? Nghĩa là sao?”
“Úi, không giống đâu!” Tịch Mộng Na thì thào: “Trì Mỹ Hân sinh năm 86, mà cô gái áo đỏ lại bị giết năm 79, cách nhau bảy năm đấy…”
“Ôi đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc lúc này mới hiểu được, lập tức trừng to mắt quát: “Cô đang nghĩ cái gì thế hả?”
“Không phải chứ?” Thôi Lệ Châu nhếch miệng nói: “Có phải cô cho rằng Trì Mỹ Hân là kiếp sau của Quan Lâm Lâm hay không? Mê tín quá đấy…”
“Điều này sao có thể gọi là mê tín chứ?” Tịch Mộng Na không phục: “Có lẽ người ta sau khi chết, chuyển thế cũng cần xếp hàng chứ? Lên cầu Nại Hà, uống cái gì mà canh Nại Hà, bảy năm sau chuyển thế đầu thai, cũng có khả năng này mà!”
“Là canh Mạnh bà…” Nhiễm Đào sửa đúng.
“Cô đúng là!” Thôi Lệ Châu nói: “Dựa theo cách nói này của cô thì Lý Quan kia chính là khắc tinh hai kiếp người của họ à?”
“Ồ? Đúng nhỉ!” Tịch Mộng Na nói: “Giống như… giống như bộ phim mà tôi từng xem ấy! Không ngờ trong hiện thực vậy mà cũng có chuyện kỳ lạ như vậy đấy!”
“Đúng nhỉ…” Thôi Lệ Châu khoanh tay vào nhau: “Tên Lý Quan này thật đúng là nghiệp chướng mà!”
“Được rồi, được rồi, hai người bớt tranh cãi đi, tôi vốn đã thấy đủ loạn rồi!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Tôi cảm thấy trong chuyện này hẳn là còn nguyên nhân nào đó có thể giải thích!”
“Sếp à, ma nữ áo đỏ đấy, còn có thể giải thích như thế nào đây?” Thôi Lệ Châu lắc đầu thở dài: “Nếu Trì Mỹ Hân không chết thì chúng ta còn có thể hỏi cô ấy xem sao, chỉ tiếc… Haiz!”
“Trì Mỹ Hân chết thật oan uổng!” Tịch Mộng Na lòng đầy căm phẫn: “Tên Lý Quan này thật đáng giận! Làm sao có thể giết người chỉ vì tin đồn vô căn cứ chứ?”
“Hắn ta đã điên rồi!” Đột nhiên, Miêu Anh đi vào văn phòng, đánh gãy cuộc thảo luận của hai người đẹp: “Chuyên gia cho rằng tinh thần của Lý Quan có vấn đề rất lớn, có lẽ bởi vì giết người nhiều năm trước, tích tụ thành tật! Sau khi Trì Mỹ Hân đột nhiên nói rằng mình đã gặp được cô gái áo đỏ, Lý Quan bị kích thích, đánh mất lý trí…”
“Chết tiệt!” Thôi Lệ Châu nhanh chóng giữ chặt tay của Miêu Anh, nói: “Chị Miêu, ngàn vạn lần không thể để hắn ta nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật vì bị bệnh tâm thần được!”
“Yên tâm đi!” Miêu Anh nói: “Tất cả chứng cứ xác thực đều chứng minh Lý Quan là một kẻ giết người có tính toán trước! Hơn nữa, cho dù hắn ta thật sự có vấn đề về tinh thần thì cũng đâu thể chứng minh lúc giết người năm 79, hắn ta cũng có bệnh tâm thần?”
“Cho dù vụ án này khó hiểu đến mức nào, không thể tưởng tượng nổi đến mức nào” Miêu Anh kiên định nói: “Lý Quan đều phải trả giá cho tội ác của mình!”
“Ừm!” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Thế mới đúng chứ!”
“Triệu Ngọc” Miêu Anh đi đến trước mặt Triệu Ngọc, nói: “Buổi họp báo phải cử hành buổi chiều nay rồi, nếu không lấy được thi thể thì chúng ta tạm thời không đề cập tới vụ án năm 79, dù sao… Ừm, dù sao…”
“Anh biết, anh cũng nghĩ như vậy!” Triệu Ngọc nhíu chặt mày nói: “Thật sự là kỳ con mẹ nó quái, em nói xem, chẳng lẽ thế gian này thật sự tồn tại những thứ khó có thể lý giải sao? Hay là… do chúng ta đã xem nhẹ điều gì?” Triệu Ngọc nói: “Không được, anh phải hỏi lại các đồng sự của Trì Mỹ Hân xem lúc đó rốt cuộc cô ấy làm sao?”
“Này này, thoải mái một chút đi sếp” Thôi Lệ Châu lại bước lên khuyên nhủ: “Theo tôi thấy, anh không tất yếu phải tìm hiểu cặn kẽ chuyện này đâu!
“Anh đã xem ‘Legal Report*’ chưa? Một người nhà của nạn nhân đã dựa vào báo mộng để tìm được thi thể của người bị hại, do đó trợ giúp cảnh sát bắt được hung thủ!”
* Legal Report là một show do đài truyền hình trung ương Trung Quốc phát sóng mỗi buổi trưa hàng tuần, đưa tin theo phương thức “kể chuyện xưa”, lồng vào đó là các kiến thức pháp luật và lời bình, phân tích của các chuyên gia với từng sự kiện.
“Tiểu Thôi… Cái đó thì khác…” Triệu Ngọc muốn phản bác nhưng lại bị Thôi Lệ Châu ngắt lời.
“Sếp à” Thôi Lệ Châu nói: “Trước kia anh thường nói một câu: Công lý sáng tỏ! Đúng vậy, chúng ta có thể không mê tín, nhưng tôi tin rằng trên thế giới này có công lý! Những kẻ làm chuyện vô nhân tính đều sẽ bị báo ứng!”
“Anh có còn nhớ rõ, câu nói trên ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ không?” Tiểu Thôi buồn bã thì thầm: “Không tin người chết rồi sẽ thành quỷ, nhưng lại tin vào luân hồi. Thế nhưng cuối cùng vẫn được chia ra là thiện hay ác, chúng sinh ai cũng có phần xấu xa! Ban đầu thì tôi không hiểu, nhưng bây giờ thì tôi hiểu được một chút rồi…”
Nghe Tiểu Thôi nói vậy, Triệu Ngọc dường như cũng hiểu ra điều gì, sắc mặt trở nên vui vẻ, ánh mắt cũng càng ngày càng rõ ràng, thông thấu…