Chương 2447 Kết cả ba án
Năm ngày sau, tại trung tâm biểu diễn nghệ thuật của khách sạn Viễn Phương tại thành phố Mãn Châu“… Katyusha đứng bên bờ vách núi cheo leo, tiếng ca tựa như một cảnh xuân tươi đẹp…”
Cùng với tiếng ca quen thuộc, giai điệu quen thuộc, các diễn viên trên sân khấu nhẹ nhàng nhảy múa một cách hăng say, đầy vui thú và đẹp đến vô cùng…
Nhưng mà đoàn người Triệu Ngọc ngồi ở dãy ghế sofa phía trước thì đã mệt đến mức không mở mắt nổi.
Vào lúc này, tư thế của Triệu Ngọc còn có thể miễn cưỡng gọi là ngay ngắn, Miêu Anh thì đang dựa sát vào vai trái của hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tịch Mộng Na thì dứt khoát lấy chân trái của Triệu Ngọc làm thành gối, nằm nghiêng trên ghế sofa mà ngủ say sưa.
Ở bên kia, Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu dựa vào nhau, Nhiễm Đào và Tăng Khả thì đều đang nằm liệt trên sofa một cách đầy kinh điển.
Bộ hài cốt bên hồ băng đã được đào lên, bởi vì thời tiết lạnh giá và đào sai vị trí nên kỹ sư phải mất hai ngày mới đào lên được.
Bây giờ, thông qua giám định, pháp y đã chứng thực được thân phận của hài cốt, chính là nhân viên kinh doanh bán hàng Quan Lâm Lâm đã mất tích được bốn mươi năm.
Bốn mươi năm đấy!
Thậm chí ngay cả người nhà của Quan Lâm Lâm cũng đã từ bỏ hy vọng, nhưng không ngờ rằng sau bốn mươi năm quanh co khúc khuỷu, bên cảnh sát không chỉ tìm thấy hài cốt của Quan Lâm Lâm mà còn bắt được hung thủ giết người!
Quan Lâm Lâm là người Đồng Giang, cô ấy giống ba cô nhân viên kinh doanh bán hàng khác, đều là nhân viên bán hàng tạm thời làm thuê ở một xí nghiệp tư nhân chuyên sản xuất đường ống ở Đồng Giang.
Nghe nói cái xí nghiệp tư nhân đó cũng không chính quy, chất lượng sản phẩm lại bình thường, sau khi Quan Lâm Lâm mất tích không bao lâu thì cũng bị vỡ nợ.
Hơn nữa, mấy cô nhân viên kinh doanh bán hàng mà họ thuê cũng chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp, đều là những cô gái trẻ đang thất nghiệp trong xã hội.
Mục đích của họ là lợi dụng những cô nhân viên kinh doanh bán hàng trẻ đẹp này để chào hàng sản phẩm, có thể kết được đơn nào thì được đơn ấy.
Công xưởng trả phí công tác và phí ăn ở, không có lương cơ bản, chỉ có tiền hoa hồng.
Sau khi những cô nhân viên kinh doanh bán hàng này ra ngoài thì có người chào hàng được, cũng có người nửa đường chuyển sang làm nghề khác, không quay lại nữa.
Cho nên, sau khi Quan Lâm Lâm mất tích thì bên công xưởng chẳng xem trọng.
Cuối cùng, vẫn là người nhà của Quan Lâm Lâm thấy đã rất lâu rồi mà không thấy tin tức gì của cô ấy thì mới báo cảnh sát.
Theo những gì mà các cảnh sát hình sự đã điều tra được về vụ án này vào năm ấy thì quả thật là bọn họ đã dựa theo dấu vết của Quan Lâm Lâm để điều tra nhà máy khai thác dầu số ba, thậm chí còn từng tìm Lý Quan hỏi chuyện.
Nhưng bởi vì Quan Lâm Lâm đã trả phòng, cho nên các cảnh sát hình sự không nghi ngờ quá nhiều, chỉ nghĩ rằng sau khi Quan Lâm Lâm rời khỏi Mãn Châu thì đã xảy ra chuyện.
Lúc đầu, chiếu theo lộ trình của bọn Quan Lâm Lâm, điểm dừng chân tiếp theo của bọn họ là Đại Khánh, bởi thế năm đó cảnh sát đã tập trung toàn lực điều tra bên Đại Khánh.
Trong thời đại công nghệ không phát triển vào những năm đó, nếu muốn điều tra hoàn toàn dấu vết của một người thì rất khó khăn, cảnh sát đã điều tra rất nhiều năm, thậm chí còn đăng tin tìm người, nhưng cuối cùng vẫn không thu được bất kỳ manh mối nào cả…
Giống với những tình tiết vụ án lúc trước, trong vụ án này có đủ các loại “nếu như”.
Nếu như lúc đầu Quan Lâm Lâm cùng đồng nghiệp của mình rời khỏi nhà máy khai thác dầu số ba, không ở lại một mình…
Nếu như lòng tham của Quan Lâm Lâm không lớn, không bức ép Lý Quan quá mức…
Nếu như Lý Quan không xảy ra quan hệ với Quan Lâm Lâm…
Vậy thì mọi chuyện sau đó đã không xảy ra…
Tuy nhiên, như Triệu Ngọc đã nói, trên đời này không có nhiều nếu như, rất nhiều việc hầu như đã được định sẵn từ trước.
Trong vụ án này, điều duy nhất khiến Triệu Ngọc không cách nào lý giải đó chính là chuyện của cô gái áo đỏ!
Kể từ sau khi Lý Quan nhận tội, Triệu Ngọc đã cẩn thận điều tra lại chuyện này, nhưng dựa theo lời mà đồng nghiệp của Trì Mỹ Hân đã nói thì quả thật là không có gì khác so với những điều tra lúc trước.
Không có ai nhìn thấy cô gái áo đỏ mà Trì Mỹ Hân đã nói.
Vì vậy Triệu Ngọc còn đi hỏi vài công nhân trong nhà máy và dân địa phương, nhưng vẫn không tìm thấy được gì cả…
Tuy rằng, vụ án đã khép lại nhưng mấy hôm nay, đoàn người Triệu Ngọc vẫn không được rảnh rỗi, mọi người đều bận làm công tác kết án.
Dẫu sao thì ảnh hưởng của vụ án thi thể nữ dưới cầu lần này rất lớn, việc khắc phục hậu quả cũng phiền phức hơn những vụ án khác.
Liên tiếp mấy ngày, Triệu Ngọc đã tham gia hơn mười cuộc họp quan trọng, bận tối mày tối mặt.
Các thành viên trong tổ cũng chạy tới chạy lui giữa Mãn Châu và Hải Lạp, không có thời gian để nghỉ ngơi.
Hôm nay, khó khăn lắm mọi người mới hoàn thành xong mọi chuyện, theo lệ cũ, Triệu Ngọc đặt một bàn tiệc ở khách sạn Viễn Phương để mừng công cho mọi người.
Mà sau khi tan tiệc, khách sạn đúng lúc có buổi biểu diễn của đoàn ca múa người Nga, cho nên sau khi mọi người ăn uống no say thì đã đến trung tâm biểu diễn nghệ thuật để thưởng thức các tiết mục ca múa.
Nhưng mà đã mệt mỏi mấy ngày liền, lại thêm rượu mạnh vừa rồi làm cho mọi người đều kiệt sức, thế mới xuất hiện cảnh tượng lười biếng như vậy.
Ừng ực, ừng ực…
Triệu Ngọc lấy một ly vodka pha sprite trên bàn trà, ừng ực nhấp hai ngụm.
Tuy rằng đã pha không ít sprite, nhưng vẫn khó mà che giấu được vị khô cay đầy sảng khoái của vodka, làm cho Triệu Ngọc liên tục chậc lưỡi.
“Không thích uống thì đừng uống nữa!” Lúc này, tiểu thư Miêu đang nép bên vai của Triệu Ngọc nhẹ thốt lên một câu: “Nhìn cái đức hạnh đầy khó chịu của anh kìa…”
“Hì” Triệu Ngọc cười nói: “Lúc trước không nếm ra được, bây giờ đã nhận ra đây là thứ tốt rồi, nhưng phải ở nơi rét lạnh như này thì mới có thể nhận ra được sức hấp dẫn của nó!”
“… Chuyển lời chào hỏi của Katyusha đến những chiến sĩ ở vùng biên giới xa xôi…”
Lúc này, theo tiết tấu ngày càng nhanh thì điệu múa “Katyusha” cũng kết thúc, các diễn viên sôi nổi cúi đầu cám ơn khán giả, trong đại sảnh phòng biểu diễn nghệ thuật vang lên những tiếng vỗ tay thưa thớt.
Bởi lúc này không phải là mùa du lịch cao điểm nên khán giả trong đại sảnh không nhiều lắm, chủ yếu đều là khách du lịch trong khách sạn.
“Cách anh nói chuyện ngày càng có đẳng cấp rồi” Miêu Anh mỉm cười, đầu thì vùi trong lòng Triệu Ngọc và nói: “Em đã sắp quên bộ dạng lưu manh lúc đầu của anh rồi đấy…”
“Đúng vậy…” Triệu Ngọc bùi ngùi nói: “Anh cũng rất nhớ đấy!”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc mê mẩn nhìn các cô diễn viên đang chào cám ơn.
Không hiểu tại sao khi nhìn những diễn viên múa này thì trong đầu hắn cứ hiện ra bóng dáng của Elena!
Sau đó, ngoài Elena thì còn có Thu Kim Na, Zoya, Eliza, Kseniya, Cát Băng, Hàn Trại cũng theo đó mà xuất hiện trong tâm trí hắn.
⚝ ✽ ⚝
Lại là một vụ án không nên xảy ra…
Sau khi các diễn viên múa xuống sân khấu thì người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu chương trình, tiết mục tiếp theo là tiết mục đơn ca nam “Đêm ngoại ô Moscow”.
“Nhà thám tử của em, em còn chưa chúc mừng anh nữa đấy!” Lúc này, Miêu Anh thoải mái nói với Triệu Ngọc: “Kết án cả hai vụ, anh lại lập được công to nữa rồi!”
“Ba vụ án! Kết án cả ba vụ mới đúng chứ?” Triệu Ngọc sửa lại: “Tuy rằng vụ án của Quan Lâm Lâm là chuyện bất ngờ, nhưng dẫu sao đây cũng là một vụ án giết người đấy!”
“Được, được, được, ba vụ án, cả ba vụ án đều là của anh được chưa?” Tiểu thư Miêu cười nói: “Tiếp theo, anh có dự định gì hay không?”
“Đương nhiên là có rồi!” Triệu Ngọc hưng phấn nói: “Đại chiến ba trăm hiệp đấy… Hờ hờ hờ…”
“Lại thế nữa rồi!” Tiểu thư Miêu trợn trắng mắt: “Ý em là có phải chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một thời gian không? Em luôn cảm thấy, tiếp theo…” Miêu Anh cẩn thận liếc nhìn Tịch Mộng Na, dè dặt nói: “Sắp xảy ra chuyện lớn, tốt nhất là chúng ta nên chuẩn bị cho thật tốt…”
“Ừ…” Triệu Ngọc đồng cảm nói: “Quả thật là nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi…”
Lúc này, trên sân khấu đã vang lên giọng ca du dương, trầm bổng: “Trong đêm khuya, cả khu vườn đầy vắng lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc…”
“… Chỉ mong từ nay về sau, cả em và anh sẽ mãi không quên, buổi tối nơi ngoại ô Moscow…”