Chương 2448 Tân long hổ đại chiến
Năm ngày sauTrời về đêm, mưa nhẹ.
Tại khu Hưng Long, thủ đô Kinh Châu, trong một căn biệt thự nào đó của khu biệt thự quốc tế Sanlitai Longyu truyền đến những tiếng vỗ tay tán thưởng!
Chỉ thấy trong phòng khách từng đường quyền đan xe vào nhau, Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na vậy mà lại đánh nhau!
“Tôi cược hai trăm…” Nhiễm Đào đặt tiền vào trong bát có tên Triệu Ngọc đầu tiên: “Sếp từ trước giờ luôn bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó, Tiểu Na Na chắc chắn không phải là đối thủ của sếp được!”
“Keo kiệt quá rồi đấy, tôi cũng cược năm trăm! Đương nhiên là tôi cũng cược Triệu Ngọc nhà tôi thắng rồi! Ha ha…”
Người thứ hai nói tiếp là Miêu Anh, cô cũng đặt tiền vào trong bát đại diện cho Triệu Ngọc, sau đó bưng đĩa nho, hào hứng ngồi nhìn.
“Tôi cũng cược tổ trưởng thắng!” Tăng Khả móc ra một trăm, nhanh chóng bỏ vào trong bát.
Ngô Tú Mẫn và Trương Bồi Bồi thì trốn ở nơi xa, không định tham gia đánh cược.
“Ừm…” Thôi Lệ Châu đảo mắt, móc ra một cọc tiền giấy rồi nói: “Mấy người cứ chờ đấy, sếp từ trước tới giờ luôn thương hoa tiếc ngọc, cho nên tôi cược Tiểu Na thắng!”
Nói xong, cô ta đặt một cọc tiền dày vào trong bát có tên của Tịch Mộng Na.
“Không được đổi ý đâu đấy” Nhiễm Đào cười ha ha, chỉ vào hai cái bát đựng đầy tiền rồi nói: “Tiểu Thôi à, tiền của cô sẽ là của tôi nhanh thôi!”
“Cút con bà nhà anh đi! Chị đây trước giờ chưa từng đánh những trận không ăn chắc!” Thôi Lệ Châu tràn đầy tự tin nói: “Mọi người chưa thấy lúc ở quán bar Mãn Châu, Tiểu Na lợi hại đến cỡ nào đâu!”
“Sếp cố lên!” Nhiễm Đào lườm Thôi Lệ Châu một cái, sau đó vung tay hô to: “Sếp cố lên! Sếp bách chiến bách thắng! Hô hô hô!”
Trận đọ sức trong phòng khách cũng ngày càng quyết liệt theo giọng của Nhiễm Đào!
Lúc đầu, Triệu Ngọc cũng không muốn đánh thật với Tịch Mộng Na, hai người chẳng qua chỉ là thảo luận trao đổi với nhau một chút dưới sự khuyến khích của Miêu Anh mà thôi.
Nhưng không ngờ là đánh mãi rồi bỗng nhiên lại có hứng thú.
Từng cú đấm của Tịch Mộng Na vào da thịt, đôi chân dài đầy nhanh nhẹn, đều đá vào nơi hiểm yếu của Triệu Ngọc, hiển nhiên là không lưu tình chút nào cả!
Triệu Ngọc dần không còn sức để chống đỡ, vốn dĩ muốn tìm chỗ sơ hở để kết thúc trận thi đấu này, nhưng thấy Tịch Mộng Na không chịu bỏ qua thì hắn cũng ngầm thêm sức.
Cuối cùng, Triệu Ngọc tóm được cơ hội, một chiêu rồng vẫy tay tóm lấy cánh tay phải của Tịch Mộng Na, sau đó bỗng nhấc chân lên, vướng Tịch Mộng Na ngã xuống đất.
Tuy nhiên, Tịch Mộng Na ngã thì ngã nhưng trong lúc ngã xuống cũng đã mượn lực thực hiện một động tác tương tự trong bóng đá, một chân đá vào mặt Triệu Ngọc!
Bốp!
Tiếng vang giòn giã, Triệu Ngọc bị đá đến choáng váng, có hơi mơ hồ.
Tịch Mộng Na lại thấy có hy vọng chiến thắng nên sau khi ngã xuống thì lập tức duỗi chân dài quét vào mắt cá chân của Triệu Ngọc, Triệu Ngọc nặng nề ngã xuống đất từ không trung!
Đùng!
“Trời ạ, sàn nhà của tôi!” Thôi Lệ Châu đau lòng nói: “Cái sàn này đắt lắm đấy, đừng đập hỏng nhé!”
“Sếp không thể thua đâu đấy!” Nhiễm Đào nắm chặt tay, trừng mắt hét: “Nhanh đứng dậy, nhanh đứng dậy đi…”
“Ây ya!”
Tịch Mộng Na thấy Triệu Ngọc ngã xuống thì lập tức bật dậy như cá chép, sau đó nhảy lên cao, đôi chân dài hạ xuống, đập thẳng vào ngực Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc cũng tức, nhìn thấy đôi chân dài đập xuống thì hắn cũng không có bất cứ động tác ngăn cản nào cả, mà đợi lúc chân rơi xuống thì hắn nghiêng người, sau đó khoanh tay, sống chết ôm chặt chân của Tịch Mộng Na!
“Hả?” Tịch Mộng Na vô cùng hoảng sợ, vội vàng nhấc chân còn lại đá vào mặt của Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc hét to một tiếng, trực tiếp ném Tịch Mộng Na ra…
Vù! Rầm!
Tịch Mộng Na bay xuống mặt đất, liên tiếp làm ngã vài cái ghế tựa…
“Ôi chao, ôi chao!” Thôi Lệ Châu đỏ hoe cả hai mắt: “Gỗ sưa, là gỗ sưa đấy! Hai… hai người đánh ở giữa phòng thôi không được hả?”
Sau khi nhìn thấy Tịch Mộng Na ở dưới ghế tựa không cử động gì thì Thôi Lệ Châu lại càng sốt ruột, vội vàng lớn tiếng gọi: “Tiểu Na Na, nhanh đứng lên đi! Tôi đã cược cô thắng trận đấy!”
Rầm…
Sau khi cái ghế bị hất văng thì Tịch Mộng Na nghiêng vai, đứng dậy từ giữa một đống ghế, vồ đến chỗ Triệu Ngọc mà đánh nhau một lần nữa!
“Wow!” Nhiễm Đào nhìn mà ngơ ngẩn, giật mình thốt lên: “Cô gái này cứng thật đấy! Cứ y như trong phim Terminator vậy…”
“Cố lên nhé Tiểu Na!” Thôi Lệ Châu không chê to chuyện, cổ vũ: “Chắc chắn cô có thể thắng được sếp! Tôi tin cô đấy!”
“Có hơi…” Trong số những người xem, chỉ có Trương Bồi Bồi là chưa từng thấy hiện trường bạo lực như vậy, lập tức lo lắng kéo tay của Ngô Tú Mẫn nói: “Có phải hơi quá rồi không? Thấy… thấy cả máu rồi đấy…”
Ngô Tú Mẫn không nói gì, chỉ an ủi, vỗ Trương Bồi Bồi bảo cô ấy đừng lo lắng.
Lúc này, trận đấu nhanh chóng tiến vào trạng thái gay cấn!
Thật ra, Triệu Ngọc đã từng giao thủ với Tịch Mộng Na trên du thuyền trong một khoảng thời gian ngắn, hắn biết rõ nếu như hắn dùng toàn lực thì chắc chắn là Tịch Mộng Na sẽ không đánh lại hắn!
Nhưng mà bản lĩnh của Tịch Mộng Na lấy nền tảng từ Taekwondo, không chỉ dứt khoát mạnh mẽ mà còn đầy uy mãnh, là kiểu khí thế đụng đến là chết!
Còn nữa, người phụ nữ này ra ray không biết nặng nhẹ, có hơi cứng đầu.
Cho nên, Triệu Ngọc rơi vào tình thế khó xử, nếu như hắn muốn cố ý để thua thì nhất định sẽ chết rất khó coi! Nhưng nếu muốn thắng Tịch Mộng Na thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì!
Thế nên, trong lúc không biết phải làm sao, hắn chỉ có thể dùng chiêu khóa mà Miêu Anh truyền cho hắn, cố hết sức đánh tay không với Tịch Mộng Na…
Không sai, hắn nhắm chuẩn lỗ hổng, ôm chặt lấy eo Tịch Mộng Na, sau đó hai tay tóm lấy chân của cô ta, muốn cho cô ta ngã một phát!
Tuy nhiên, vòng eo thon thả của Tịch Mộng Na lại vô cùng linh hoạt, uốn éo vài cái như xà tinh là đã giãy khỏi trói buộc rồi.
Ngay sau đó, cũng không biết là làm thế nào mà Triệu Ngọc đã bị Tịch Mộng Na ấn trên đất!
Tịch Mộng Na đúng là trâu bò thật! Cưỡi lên người Triệu Ngọc, một tay đập ngay vào mặt Triệu Ngọc, lúc này nếu như thật sự bị trúng thì nói không chừng Triệu Ngọc có thể bị hủy dung!
Mẹ nó chứ…
Triệu Ngọc là một tay vật lộn lão luyện, nhìn thấy tay của đối phương đang đập xuống thì hắn đột nhiên ngửa người lên, tung một chiêu cửu âm bạch cốt trảo, túm lấy cổ của Tịch Mộng Na!
“Ư… Ư…” Lập tức Tịch Mộng Na không thể thở được, hai tay quơ lung tung.
Triệu Ngọc vội lật người bật dậy, lại ấn Tịch Mộng Na xuống đất.
“Ư… Ư…” Tịch Mộng Na há có thể dễ dàng đầu hàng như vậy, hai chân giẫm đạp lung tung, tay trái cố sức cào, để lại một vệt máu trên cánh tay của Triệu Ngọc…
Nhưng mà tay của Triệu Ngọc giống như một cái kìm, làm Tịch Mộng Na không thể nào giãy thoát được, hô hấp cũng ngày càng khó khăn…
Cảm thấy cánh tay đã bị cào xước thì Triệu Ngọc giơ một cánh tay khác lên tát thẳng vào mặt Tịch Mộng Na!
Cái tát này mà tát trúng thì chắc chắn là Tịch Mộng Na sẽ bị hủy dung!
Nhưng khi Triệu Ngọc sắp đánh trúng cô ta thì đã ngừng lại, không thực sự ra tay hung ác. Dẫu sao hai người chỉ đang luận bàn với nhau thôi, và suy cho cùng người ta cũng là một cô gái mà…
Kết quả, Triệu Ngọc vừa mới hơi do dự thì Tịch Mộng Na đã nhân cơ hội rút chân phải ra, trực tiếp đá vào bụng dưới của Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc cũng không phải kẻ bất tài, cánh tay dùng sức co lại, kẹp chặt chân của cô ta vào nách.
Nhưng ngay khi cánh tay vừa cử động thì cổ tay lại mất đi chống đỡ, Tịch Mộng Na nhân cơ hội thoát ra, sau đó hai tay túm chặt lấy cổ của Triệu Ngọc, trán đập vào ấn đường của Triệu Ngọc!
Á! Triệu Ngọc hét thảm một tiếng, nghiêng qua một bên.
Tịch Mộng Na vội vàng lao đến, túm chặt cổ của Triệu Ngọc.
Nhưng mà Triệu Ngọc da dày thịt béo, vốn không sợ cô ta véo, trong lúc tức giận, Triệu Ngọc lại ấn ngược cô ta xuống…
Sau đó, hai người càng đánh càng khó coi, càng không hợp với trẻ dưới mười tám, lăn trên đất vài vòng, quần áo cũng bị xé rách, đầu tóc rối bù…
Lúc này, Miêu Anh quả thật đã không nhìn tiếp được nữa, vội vàng gọi đoàn người Nhiễm Đào đi lên kéo hai người ra…