← Quay lại trang sách

Chương 2459 Thi thể nữ thần bí

Đây là một bức ảnh chụp chung, hình như là được chụp vào dịp tụ họp nào đóBảy người đứng dưới một cây liễu lớn, sau lưng họ là một tòa nhà cổ kính.

Bảy người, bốn nam ba nữ, ba cô gái đứng ở giữa.

“Ực” Miêu Anh nuốt nước miếng, chỉ vào một cô ở trung tâm bức ảnh và nói: “Mọi người nhìn kỹ xem, cô gái này hình như hơi giống thi thể nữ ở bờ sông!”

Miêu Anh vừa dứt lời, đoàn người Triệu Ngọc đột nhiên ớn lạnh, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, tất cả đều biến sắc.

“Đúng… Đúng là có hơi giống… Nhưng mà…” Nhiễm Đào hình như đang tìm cách giải thích, hoảng sợ không yên nói: “Thời gian chụp tấm ảnh đen trắng này tuyệt đối không ngắn, với lại… với lại… mọi người nhìn mấy người trong tấm ảnh này xem, cách, cách ăn mặc này rõ ràng là của thập niên bảy mươi tám mươi!”

“Đúng vậy!” Miêu Anh nói: “Nếu không thì sao tôi lại nghĩ tới quan tài treo trên vách đá ở tỉnh Phúc Lai chứ?”

“Cái này…” Mọi người đều hoảng sợ, Tăng Khả nghiêm túc nhìn tấm ảnh, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm đáng sợ nhất, lập tức chỉ vào cô gái đứng ở trung tâm tấm ảnh, run giọng nói: “Ôi trời ơi! Mọi người nhìn quần áo của cô gái này xem, sao lại giống hệt thi thể nữ kia vậy chứ?”

Tăng Khả vừa dứt lời, Triệu Ngọc cũng không nhịn được rùng mình, cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao hôm nay Trương Bồi Bồi và Miêu Anh lại mất hồn mất vía như vậy rồi!

“Trời ơi…” Nhiễm Đào mở lớn miệng nói: “Không phải là… xuyên không đấy chứ?”

Nhiễm Đào vừa nói xong, trán Triệu Ngọc liền toát mồ hôi lạnh, từ “xuyên không” này hiển nhiên đã kích thích hắn!

“Tấm ảnh… Tấm ảnh này…” Tăng Khả hỏi Miêu Anh: “Chị đã kiểm tra chưa? Là ảnh cũ thật hay là có người cố ý làm cũ đi?”

“Thiết bị kiểm tra của bên kia rất lạc hậu” Miêu Anh nói: “Tôi đang liên hệ với sở tỉnh Nam Vân, thử xem có thể chuyển vụ án sang Côn Dương được không!”

“Sao cơ?” Nhiễm Đào nuốt nước miếng: “Cô gái này, còn tấm ảnh này nữa, đều là giả sao? Hay là… Ủa?” Hai mắt anh ta sáng lên: “Diễn viên!? Liệu có phải là chụp diễn viên không?”

“Tấm ảnh… tấm ảnh chỉ là đạo cụ của họ?”

“Cũng có thể lắm!” Triệu Ngọc búng tay, nói: “Cô gái bị đông lạnh, có lẽ có liên quan đến đoàn phim, giết người vứt xác!”

“Không biết có phải hay không…” Hắn hỏi Miêu Anh: “Em thử điều tra xem có đoàn phim nào đang quay ở tỉnh Nam Vân, xem xem gần đây có diễn viên nào mất tích hay không?”

“Dù sao cũng không thể…” Triệu Ngọc chỉ vào điện thoại lắc đầu nói: “Là một cô gái bị đông lạnh hơn ba mươi năm chứ?”

“Ừm… Ừm…” Miêu Anh cẩn thận suy nghĩ, nói: “Cũng đúng, em sẽ cho người đi thăm dò thử!”

“Em đi, em đi cho!” Tăng Khả nói: “Em gọi điện thoại là được…”

“Không được!” Nhiễm Đào xua tay nói: “Một cô gái đông lạnh hơn ba mươi năm, đông lạnh thế nào được? Đông lạnh ở đâu? Hơn nữa, điều không hợp lý nhất là nếu đã đông lạnh cô ta rồi thì tại sao lại ném xuống sông?”

“Cố ý để người khác phát hiện à?”

“Khả năng này rất vô lý đúng không?”

Nhiễm Đào nói rất có lý, không khí quái dị ở hiện trường lúc này mới giảm bớt.

“Hà…” Miêu Anh uống nước ấm, hít sâu một hơi, lúc này mới nói: “Cứ như bị trúng tà ấy, từ lúc nhìn thấy thi thể nữ này, trong đầu em cứ nghĩ đến chuyện quan tài trên vách núi ở tỉnh Phúc Lai!”

“Đó là lần đầu tiên em gặp phải chuyện không thể giải thích bằng khoa học…”

“Không phải không giải thích được” Triệu Ngọc nói: “Mà là vẫn chưa đạt tới trình độ đó mới đúng? Anh vẫn chưa có thời gian để đi hỏi xem sao, nhóm chuyên gia nghiên cứu quan tài trên vách núi lâu vậy rồi mà vẫn không tra ra được chút nào ư?”

Nghe thấy vấn đề của Triệu Ngọc, mọi người đều ngậm miệng, hiển nhiên không ai biết đáp án.

“Được rồi, coi như tôi chưa nói gì!” Triệu Ngọc nói: “Nhưng mà mọi người tốt nhất cứ tạm thời để chuyện thi thể nữ đó qua một bên đi, nguyên nhân cái chết không rõ, lai lịch không rõ, tất cả mọi thứ đều không biết, nhưng đây không phải nhiệm vụ điều tra của chúng ta!”

“Cho nên…” Hắn chỉ vào bảng trắng: “Cứ tập trung vào hung thủ giết người trên livestream đi!”

“Căn cứ theo kinh nghiệm của tôi để phán đoán, người này cũng không đơn giản, hắn ta lợi dụng phố thương mại gần nhà Từ Du Nhiên, có thể thoải mái vào nhà Từ Du Nhiên giết người, trên người dính máu mà vẫn có thể rời đi mà không bị ai phát hiện, nhất định là một kẻ khó dò!”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc quay người lại nhìn bảng trắng: “Tôi đã sớm nói rồi, mấy năm nay, quay nhiều phim hình sự chuyên nghiệp như vậy không phải chuyện tốt mà!”

“Mánh khóe của cảnh sát bị bọn tội phạm học cả rồi, đám người đó giờ còn xảo quyệt hơn cả hồ ly, tất cả đều học xong kỹ năng phản trinh sát rồi!”

“Đúng vậy đấy…” Nhiễm Đào nói: “Tôi còn nhớ lúc Hàn Trại nhận tội cũng đã nói như vậy, một nửa kỹ năng phản trinh sát của hắn ta là nhờ em gái làm pháp y của hắn ta, một nửa là từ phim ảnh!”

“Nói thật…” Miêu Anh lại uống một ngụm nước ấm, nói: “Hiện tại sở dĩ em cảm thấy thi thể nữ này quái dị, ít nhiều gì cũng có liên quan đến cô gái áo đỏ ở nhà máy khai thác dầu thứ ba…”

“Được rồi” Triệu Ngọc nói: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Cô gái áo đỏ cũng giống như quan tài treo trên vách núi, có lẽ vẫn có lời giải thích hợp lý, chỉ là kỹ thuật của chúng ta vẫn chưa đạt tới mà thôi…”

“Còn nữa…” Triệu Ngọc lại nói: “Trước giờ chúng ta vẫn luôn nghe nói có người nhờ chạm vào di vật của nạn nhân mà tìm được thi thể của họ, chẳng lẽ không giống sao?”

Lúc nói như thế, Triệu Ngọc nhịn không được nhìn thoáng qua hệ thống trong đầu, trong lòng thầm nói, mình không giống như vậy sao?

“Đúng vậy…” Nhiễm Đào nói: “Chưa biết chừng, thi thể nữ thần bí kia cũng không thần bí lắm đâu? Đợi chúng ta tìm ra lai lịch của cô ta rồi cẩn thận điều tra cũng không muộn!”

“Haizz!” Miêu Anh thở dài một tiếng, nói: “Thi thể nữ thần bí kia được người ta phát hiện ở bờ sông, trên người cô ta bốc hơi trắng, mặc quần áo thập niên 80, lúc đó bị rất nhiều người chụp lại!”

“Tuy đã làm mờ nhưng sự chú ý về thi thể này sẽ nhanh chóng lấn át vụ án giết người livestream…” Miêu Anh nói: “Nhìn đi, bên trên không để chúng ta thuận tiện giải quyết, nhất định sẽ phân một đội nữa tới đây!”

“Wow!”

Ngay lúc mọi người đang nói chuyện, bên chỗ bàn làm việc đột nhiên vang lên tiếng hô của Tăng Khả!

“Hửm?”

Lúc này Nhiễm Đào mới chú ý, không biết từ lúc nào mà Tăng Khả đã quay về bàn làm việc của cậu ta.

“Tổ trưởng, chị Miêu, mọi người nhìn này!” Tăng Khả hưng phấn truyền lên màn hình lớn, tấm ảnh đen trắng trên người thi thể nữ kia cũng được phóng to lên.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chỗ nào đó trên bức ảnh đã được Tăng Khả xử lý.

“Mọi người mau nhìn kìa…” Tăng Khả dùng con trỏ chuột ra hiệu, hưng phấn nói: “Tòa nhà phía sau bọn họ có bảng hiệu!”

“Vừa rồi tôi đã dùng sharpen* xử lý, hai chữ trên bảng hiệu phía sau rõ ràng là “Cao đẳng”!”

* Một công cụ làm rõ nét trong photoshop.

“Wow… Cao đẳng XX…” Nhiễm Đào trợn tròn mắt: “Nói vậy, tòa nhà phía sau… nói cách khác… Chúng ta có thể tìm thấy tòa nhà này ở đâu?”