← Quay lại trang sách

Chương 2460 Mùi hôi

Sáng ngày hôm sau, tại thắng cảnh núi Tiêu Dao thuộc thành phố Khang Nhạc, tỉnh Nam VânLúc này đang là mùa ít khách, học sinh đều đã nhập học, khách du lịch trong thắng cảnh núi Tiêu Dao không nhiều lắm.

Nhưng khách du lịch không nhiều không có nghĩa là không có. Lúc này có một gia đình ba người đến từ nơi khác đang nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu, tham quan phong cảnh trong thắng cảnh.

Cặp cha mẹ dẫn theo một bé trai chừng sáu tuổi hoạt bát đáng yêu.

“Tương truyền, Đạo giáo có ba mươi sau động tiên, bảy mươi hai phúc địa, đều là nơi tiên nhân sống và du ngoạn nghỉ ngơi…” Hướng dẫn viên du lịch từ tốn, giới thiệu rất chuyên nghiệp: “Người đời nghĩ rằng núi Tiêu Dao thông với tiên cảnh, may mắn nhiều phúc, vì vậy hấp dẫn không ít đạo sĩ Đạo giáo ẩn cư tu luyện đến đây tu đạo!”

“Từ Đạo trưởng Cát Hồng, Thiên sư Tề Nguyên đến Chân nhân Hàm Hư thời cận đại, bọn họ đều đã từng tu luyện ở đây…”

Cha đứa bé vừa nghe giới thiệu vừa chụp ảnh cho người vợ trẻ tuổi xinh đẹp của mình.

Người vợ nhìn là người thích chụp ảnh, động tác rất thành thạo, mỗi một động tác đều vô cùng thú vị, tạo dáng tao nhã, núi đẹp người còn đẹp hơn!

“Không giấu gì mọi người, đạo quán trên đỉnh núi đều là kiến trúc hiện đại xây mới!” Hướng dẫn viên du lịch đi chậm lại, tiếp tục phần giới thiệu của anh ta: “Có điều những người tu hành Đạo giáo trong lịch sử quả thật đã từng xây dựng không ít đạo quán trên núi, truy ngược lại xa nhất là thời kỳ Đông Tấn, chỉ là về sau đã bị hư hại hoàn toàn nên không thể tìm thấy…”

“Mọi người nhìn này” Dọc theo bậc thang hướng lên, hướng dẫn viên du lịch chỉ vào đình nghỉ mát bát giác trên núi, nói: “Đây là đình Gợn Sóng, là nơi đẹp nhất để ngắm biển mây trên núi Tiêu Dao…”

“Chú hướng dẫn viên ơi, chú hướng dẫn viên…” Ai ngờ ngay lúc hướng dẫn viên du lịch còn đang nói, bé trai lại chỉ vào chỗ sâu phía bên phải bậc thang hỏi: “Hang đó là gì vậy ạ?”

“Hửm…” Hướng dẫn viên du lịch nghiêng đầu nhìn, thấy ở cuối đường nhỏ quả nhiên có một hang động, vì thế cười nói: “Cái hang này cũng không đơn giản đâu! Tên của nó là – hầm trú ẩn đấy! Ha ha…”

Nghe hướng dẫn viên dí dỏm nói vậy, hai vợ chồng đang chụp hình ở đằng kia cũng bật cười.

“Hầm trú ẩn?” Ai ngờ bé trai lại tưởng thật, chạy thẳng tới hang động, vừa chạy vừa nói: “Con muốn xem trong hầm trú ẩn có gì…”

“Đừng đừng đừng…” Hướng dẫn viên du lịch nhanh chóng la lên: “Chỗ đó không có gì đâu, cũng không phải hang động, là chỗ đặt hộp điện…”

“Hả?” Cha đứa bé đột nhiên sửng sốt: “Hộp điện sao, có điện đấy!”

“Ôi trời, Mang Mang… Mang Mang…” Mẹ đứa bé lúc này mới ý thức được có nguy hiểm, nhanh chóng đuổi theo bé trai, đồng thời la lớn: “Con mau quay lại đây, quay lại đây, chỗ đó nguy hiểm lắm!”

“Bạn nhỏ à…” Hướng dẫn viên du lịch cũng phóng theo, nhanh chóng vượt qua mẹ đứa bé, cản được đứa bé ngay cửa hang động.

“Trời ơi, làm mẹ sợ muốn chết!” Mẹ đứa bé ôm nó vào ngực, chỉ vào dây điện ở cửa hang động: “Chú hướng dẫn viên du lịch đã nói với con chỗ này có điện rồi mà! Đụng vào dây điện sẽ bị giật chết đấy!”

“Hộc hộc…” Lúc này cha đứa bé cũng thở hồng hộc chạy tới, trách mắng: “Mang Mang, đã nói với con là không được chạy lung tung mà, sao lại không nghe lời hả?”

“Chỗ này là núi, rất cao đấy! Con chạy lung tung khắp nơi, cho dù không có dây điện cũng rất nguy hiểm… Hửm…”

Lúc đang trách mắng bé trai, cha đứa bé vừa lúc đối mặt với hang động lắp hộp điện chủ, trong lúc hoảng hốt, anh ta đột nhiên nhìn thấy hình như trong hang động có thứ gì đó.

Bởi vì có lắp hộp điện nên cửa hang động có cửa sắt, nhưng lúc này đây cửa sắt lại mở ra, xuyên qua kẽ hở có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Sau khi phát hiện sau kẽ hở có gì đó khác thường, cha đứa bé cất máy chụp ảnh vào, chậm rãi đi tới cửa hang động…

“Này, cha Mang Mang, anh làm gì vậy?” Mẹ đứa bé sốt ruột: “Trong đó có điện, có điện đấy…”

“Anh sao vậy?”

Hướng dẫn viên du lịch cũng khó hiểu, đi theo cha đứa bé tới trước cửa hang.

“Hả?” Đột nhiên, cha đứa bé nhìn thấy gì đó, anh ta vươn tay đẩy cửa ra…

Két…

Cửa sắt cũ kĩ phát ra tiếng ma sát, nhờ ánh sáng bên ngoài chiếu vào hang mà tình huống bên trong đều được người bên ngoài nhìn thấy rõ ràng.

“Á! Á!!!” Mẹ đứa bé sợ tới mức lảo đảo chạy ra ngoài rồi nhanh chóng tới che kín mắt đứa bé!

“Hả!!?” Cha đứa bé và hướng dẫn viên du lịch cũng hoảng hồn, hướng dẫn viên du lịch nhanh chóng lấy điện thoại ra, run giọng nói: “Tôi… Tôi đi gọi cho bảo vệ thắng cảnh!”

“Hộc… Hộc…”

Cha của đứa bé khá can đảm, tiến lên hai bước đi tới trước cửa hang.

Nhìn vào trong hang, anh ta thấy hai người nằm nghiêng mặt vào trong, một nam một nữ!

Sở dĩ có thể phân biệt giới tính họ nhanh như vậy là vì hai người này không hề mặc quần áo, cả người bọn họ dính đầy bùn đất lấm lem…

Hai người gầy như que củi, cả người như bộ xương khô nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không biết đã chết từ bao giờ…

Trong hang động toát ra mùi hôi nồng nặc khiến cha đứa bé phải che kín mũi và miệng.

“Cha… cha nó ơi…” Thấy chồng đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào thi thể, mẹ đứa bé nhanh chóng la lên: “Mau… Mau tránh ra, chúng ta đi nhanh đi…”

Nhưng cha đứa bé để ngoài tai, hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào hai cái xác.

Lát sau, không ngờ anh ta còn ngồi xổm xuống, muốn cẩn thận xem xét thi thể nữ cách cửa động gần nhất!

Chỉ thấy trên đầu tóc rối tung của người phụ nữ dính đầy dầu mỡ và bụi bặm, cô ta nằm ngửa, mặt đầy bụi bẩn, gần như không thể nhìn rõ mặt mũi cô ta, chỉ miễn cưỡng dựa vào làn da nhăn nheo của cô ta mà đoán rằng chắc tuổi cũng không nhỏ!

Kết quả, ngay lúc cha đứa bé đang cẩn thận quan sát thì người phụ nữ kia bỗng dưng mở mắt!

“Á á á!!! Á!!?”

Cha đứa bé giật bắn mình sợ tới mức la thất thanh ngồi phịch xuống đất, da đầu tê rần!

“Ha… Ha… A… Hộc… Hộc…” Trong nháy mắt, người phụ nữ duỗi thẳng cổ, ngẩng đầu lên dùng sức thở dốc kèm theo tiếng ho khan.

Nhưng cô ta dường như không còn sức để ho khan, cứ thế thở hổn hển như sắp hấp hối…

“Á!!!”

Mẹ đứa bé cũng bị cảnh này dọa sợ mất hồn, nhanh chóng ôm đứa bé chạy ra ngoài!

Chạy được vài mét cô ta mới nhớ tới chồng mình, lúc này mới dừng bước quay đầu lại gọi: “Cha nó ơi, cha nó, anh đang làm gì vậy! Mau chạy đi! Chạy đi!”

“Chạy cái gì mà chạy!” Cha đứa bé đã bình tĩnh trở lại, anh ta lảo đảo bò dậy khỏi mặt đất, sau đó chỉ vào người phụ nữ trong hang: “Không nhìn thấy sao? Cô ta… Cô ta vẫn còn sống! Còn sống đấy! Chúng ta phải cứu người, cứu người đi…”

“Hộc hộc… Hộc hộc…” Người phụ nữ tuy còn sống nhưng tiếng thở dốc của cô ta càng lúc càng yếu, hai mắt cũng rũ xuống như sắp chết…

Cha đứa bé muốn tới giúp nhưng không biết phải làm thế nào, sau khi luống cuống tay chân một lúc mới lấy điện thoại của mình ra, nhấn số gọi 120…