← Quay lại trang sách

Chương 2467 Dung nhan bị đóng băng (2)

Trong phòng khám nghiệm tử thi bất ngờ truyền ra tiếng thét kinh hãi!“Cha!”

Một người đàn ông trung niên hơi mập hô một tiếng “Cha”, nhanh chóng đỡ ông lão đứng bên cạnh!

Ông lão này chính là Bạch Phượng Khởi, trưởng văn phòng của nhà xuất bản Nam Vân. Khi vải trắng được mở ra, sau khi thấy rõ khuôn mặt của thi thể cô gái thần bí thì ông lão run rẩy nói không nên lời.

Bốn năm giây sau, bởi vì quá kích động nên ông ta choáng váng ngã sang một bên, may mà được con trai ông ta Bạch Hiểu Quân đỡ lấy.

“Cha à… Cha…” Bạch Hiểu Quân hoảng sợ, vội khuyên nhủ: “Cha à… Hay là… Chúng ta đi ra ngoài trước đi…”

“Không! Không!” Nước mắt ông lão trào ra, vô cùng bi thương nhưng lại không tin nổi, ông ta kiên trì đứng dậy, một lần nữa tới gần thi thể cô gái, miệng run rẩy lẩm bẩm: “Nhược Hoa… Nhược Hoa…”

“Cha!” Bạch Hiểu Quân sửng sốt hỏi một câu: “Bà ấy… Bà ấy thật sự là mẹ con sao? Không… Không phải chứ?”

“Nhược Hoa…” Thế nhưng ông lão không hề để ý tới con trai mà tới gần thi thể cô gái, nước mắt đầm đìa: “Nhược Hoa à… Hức hức… Bao nhiêu năm nay… Bà đã đi đâu vậy?”

“Tại sao… Bà lại không hề thay đổi…”

“Cô cảnh sát à…” Bạch Hiểu Quân không chịu nổi, quay sang hỏi Trương Bồi Bồi mặc áo blouse trắng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu mẹ tôi còn sống thì năm nay bà ấy hẳn đã sáu mươi sáu tuổi rồi!”

“Có phải có nhầm lẫn gì không? Các cô không thể đùa giỡn vậy chứ?”

“Trừ phi…” Trương Bồi Bồi hơi khó xử nói: “ADN của anh trong Cơ sở dữ liệu quốc gia về người mất tích là sai, sau khi đối chiếu, bà ấy quả thật là mẹ của anh!”

“Không thể nào?” Bạch Hiểu Quân không tin: “Sao bà ấy có thể trông nhỏ hơn tôi được?”

“Rốn… Bên cạnh rốn…” Bạch Phượng Khởi vốn đang vô cùng bi thương lúc này cuối cùng cũng lên tiếng: “Chỗ đó có một nốt ruồi màu tím…”

“Hả? Thật sao?” Bạch Hiểu Quân sau khi nghe vậy thì lập tức đưa tay muốn vén khăn trắng phủ trên người thi thể cô gái.

“Cút ra!” Bạch Phượng Khởi mắng một câu đẩy Bạch Hiểu Quân ra.

Sau đó, Bạch Phượng Khởi nhẹ nhàng nhấc một góc vải trắng lên, nhìn thi thể dưới vải trắng.

Nhưng thi thể vẫn đang mặc quần áo, hoàn toàn không thể nhìn thấy.

“Hả!?” Ai ngờ, sau khi nhìn thấy quần áo trên người thi thể cô gái, Bạch Phượng Khởi lại đột nhiên hoảng sợ, cơ thể lung lay kịch liệt đứng dậy, ông ta vội đưa tay đỡ lấy đầu óc đang choáng váng.

“Cha!” Bạch Hiểu Quân sợ ông lão gặp chuyện không may nên tiếp tục đỡ ông ta.

“Sao… Sao có thể như thế chứ!?” Bạch Phượng Khởi dứt khoát vén hết tấm vải trắng lên.

Đợi sau khi ông ta nhìn thấy toàn bộ thi thể, ông ta quỳ phịch xuống đất, ôm mặt mà khóc…

“Cha à… Cha… Tim của cha không được khỏe” Bạch Hiểu Quân khuyên nhủ: “Cha không được kích động đâu! Cha chắc chắn… Đây là mẹ con sao?”

“Ông ơi…” Trương Bồi Bồi nhìn ra gì đó, vội vàng hỏi: “Bộ quần áo này… Ông nhận ra sao?”

“Hức hức…” Bạch Phượng Khởi lau nước mắt, gật đầu nói: “Sao tôi quên được chứ? Lúc Nhược Hoa mất tích, bà ấy đã mặc bộ đồ này!”

“Hả?”

Bạch Phượng Khởi vừa dứt lời, Triệu Ngọc và Miêu Anh đứng ở xa đã sửng sốt la lên một tiếng, bầu không khí quái dị cũng theo đó bao trùm cả phòng khám nghiệm tử thi.

Bởi vì thi thể đang rã đông nên quần áo cũng đã sắp tan băng.

Vì để chứng minh lời nói của Bạch Phượng Khởi, Trương Bồi Bồi dẫn theo ông ta nhẹ nhàng vén áo lông dê, nhìn vào chỗ rốn bên dưới lớp áo.

Chỉ thấy nơi đó quả thật có một nốt ruồi màu tím, giống hệt như lời Bạch Phượng Khởi đã nói.

“A!!! Nhược Hoa!!!” Bạch Phượng Khởi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, ghé vào thi thể cô gái mà khóc thất thanh…

“Mẹ ơi…” Bạch Hiểu Quân cũng đờ đẫn quỳ trên mặt đất, thì thào lẩm bẩm: “Đây… Đây thật sự là mẹ tôi sao? Mẹ…”

Mười lăm phút sau, bên ngoài phòng khám nghiệm tử thi.

Bạch Phượng Khởi nhận lấy khăn giấy Trương Bồi Bồi đưa cho, lau nước mắt trên mặt.

Giờ phút này, ông ta vẫn đang chìm trong đau thương, nhưng ngoài đau thương ra, nỗi hoang mang cũng dần kéo đến.

“Trưởng văn phòng Bạch” Lúc này, Miêu Anh cầm bản sao chép của tấm ảnh cũ tới trước mặt Bạch Phượng Khởi hỏi: “Ông hãy xem tấm ảnh này, có thể nói cho tôi biết nó được chụp vào lúc nào không?”

“Hả?” Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Bạch Phượng Khởi đã lập tức kinh sợ: “Tấm ảnh này… ở đâu ra thế?”

“Ở trong túi của thi thể… ừm, trong túi của vợ ông…” Miêu Anh trả lời.

“Nhược Hoa… trong túi của Nhược Hoa…” Bạch Phượng Khởi nhắm mắt ổn định cảm xúc, nói: “Tấm ảnh này chỉ có hai tấm, một tấm của Nhược Hoa, tấm còn lại ở chỗ họ Chung…” Bạch Phượng Khởi cắn chặt răng, sửa lời: “Ở chỗ Chung Thu Lâm!”

Chung Thu Lâm?

Triệu Ngọc ngẩn người, Chung Thu Lâm không phải đại sư quốc học ở An Đô ư?

Không lẽ…

Có vở kịch máu chó nào đó ở đây?

“Cảnh sát” Bạch Phượng Khởi ổn định lại tinh thần một lần nữa, chỉ vào bức ảnh nói: “Tấm ảnh này được chụp trước khi Nhược Hoa mất tích một ngày!”

“Đây là tiệc tiễn đưa, vợ tôi Tô Nhược Hoa được trường học chọn đi đào tạo chuyên sâu ở Đại học Sư phạm thủ đô, mấy đồng nghiệp có quan hệ tốt đã mở một bữa tiệc nhỏ tiễn bà ấy, cho nên mới chụp tấm ảnh này!”

“Tiệc tiễn đưa?” Miêu Anh lặp lại.

“Đúng!” Bạch Phượng Khởi chắc chắn nói: “Nếu không thì sao Nhược Hoa lại đứng giữa tấm ảnh chứ?”

“Cụ thể… Cụ thể là ngày nào?” Miêu Anh lại hỏi.

“Ngày 3 tháng 7 năm 1986” Bạch Phượng Khởi không cần nghĩ đã nói: “Lúc đó chúng tôi không có tiền mua máy ảnh, vì để giữ làm kỷ niệm nên đã nhờ vào quan hệ mà dùng máy ảnh đen trắng của trường!”

“Tấm ảnh này cũng là do trường in, bởi vì giấy in của trường có hạn nên chúng tôi chỉ in hai tấm, một tấm tất nhiên là cho vợ tôi Nhược Hoa, tấm còn lại đưa cho Chung Thu Lâm…”

Ồ…

Nghe đến đây, cuối cùng Triệu Ngọc cũng đã hiểu tại sao lại là ảnh đen trắng mà không phải là ảnh màu rồi.

“Hai người là vợ chồng, vợ ông tới thủ đô đào tạo chuyên sâu” Miêu Anh hỏi: “Ông… Ừm… Ông không có ý kiến gì sao?”

“Nghe cô nói kìa” Bạch Phượng Khởi nói: “Lúc đó tỉnh Nam Vân vẫn là nơi hẻo lánh, có thể tới thủ đô đào tạo chuyên sâu chính là chuyện tốt cầu còn không được, mấy năm cũng không chờ được một suất, cơ hội tốt như thế sao tôi lại có ý kiến được?”

“Đừng nói lúc ấy con trai đã ba tuổi, cho dù có mới sinh đi nữa thì cũng phải đi!”

“À…” Nói đến đây, ông ta đột nhiên đổi thái độ, nói: “Cái tên họ Chung kia, à… Chung Thu Lâm, sau khi Nhược Hoa mất tích, lão là người đi thay suất của Nhược Hoa, bây giờ lão đã là đại sư quốc học rồi!”

“Đó vốn là… vốn là vinh sự của Nhược Hoa nhà tôi…”

Bà cô tổ của tôi ơi…

Nghe xong lời này, Triệu Ngọc sợ hãi than một câu, không nghĩ tới lúc trước lại xảy ra chuyện như vậy.

Nhớ tới phản ứng kịch liệt của Chung Thu Lâm sau khi nhìn thấy tấm ảnh khiến Triệu Ngọc không thể không đẩy nghi ngờ sang người đại sư quốc học!

Ông ta chính là duy nhất có lợi khi Tô Nhược Hoa mất tích, không lẽ… sự mất tích của Tô Nhược Hoa có liên quan đến vị đại sư quốc học này sao!?