← Quay lại trang sách

Chương 2468 Dung nhan bị đóng băng (3)

“Ngày 3 chụp hình, ngày 4 liền mất tích!” Bạch Phương Khởi đau lòng nói: “Tôi điên cuồng tìm kiếm, vốn tưởng rằng vĩnh biệt từ đây, không ngờ…”“Đã ba mươi hai, ba mươi ba,… ba mươi bốn năm rồi nhỉ?” Bạch Phượng Khởi lau nước mắt: “Sau ba mươi bốn năm, chúng tôi lại dùng cách này để gặp lại nhau!”

“Cảnh sát, xin các anh hãy nói cho tôi biết, Nhược Hoa vợ tôi rốt cuộc đã gặp chuyện gì vậy? Tại sao… dung nhan của bà ấy lại dừng lại ở ba mươi bốn năm trước?”

“Không lẽ thời gian trên người bà ấy đã dừng lại sao?”

“Tại sao? Tại sao chứ?”

“Ông đừng kích động” Miêu Anh khuyên giải, an ủi nói: “Chúng tôi cũng đang điều tra chuyện này!”

“Cảnh sát!” Bạch Hiểu Quân nói: “Tôi muốn hỏi một câu, các cô phát hiện ra mẹ tôi thế nào? Bà ấy… có phải bà ấy bị đóng băng không?”

“Ừm…” Miêu Anh suy nghĩ, trả lời đúng sự thật: “Chúng tôi phát hiện ra cô gái này bên bờ sông Tĩnh Giang! Trước mắt chúng tôi nghi ngờ cô gái này có thể đã bị đóng băng…”

“Cạnh sông Tĩnh Giang!” Bạch Hiểu Quân nói với Bạch Phượng Khởi: “Tôi đã xem đoạn video đó rồi, không ngờ… không ngờ lại là…”

“Đóng băng, đóng băng sao?” Bạch Phượng Khởi phẫn nộ nói: “Côn Dương không có sông băng, Nhược Hoa lại không đi trượt tuyết, sao lại bị đóng băng?”

“Trừ phi là do người làm! Có kẻ giết hại Nhược Hoa, cảnh sát” Bạch Phượng Khởi run rẩy nói: “Mọi người nhất định phải bắt được hung thủ!”

“Chúng tôi vẫn đang điều tra” Miêu Anh vội vàng an ủi, hỏi: “Tôi muốn hỏi tình hình cụ thể vợ ông bị mất tích năm đó, ông có thể nói cho chúng tôi không?”

Dưới sự ra hiệu của Miêu Anh, Ngô Tú Mẫn lập tức bưng một ly nước ấm cho Bạch Phượng Khởi.

Chỉ là ông lão làm sao mà còn tâm tư để uống nước chứ, sau khi ổn định cảm xúc xong thì nói: “Ừm… Kế hoạch định ra là ngày 8 tháng 7 Nhược Hoa sẽ đến Cao đẳng Sư phạm thủ đô báo tin, hành lý chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi” Bạch Phượng Khởi nhớ lại, nói: “Ngày 3 tháng 7, chúng tôi tổ chức cho bà ấy một bữa tiệc đưa tiễn đơn giản”

“Nhưng mãi cho tới ngày 5 tháng 7, đơn vị mới tính là nghỉ chính thức, Nhược Hoa định làm nốt ngày cuối cùng, cho nên ngày 4 tháng 7 vẫn đến trường học làm việc như thường!”

“Bình thường, bởi vì chúng tôi làm ở cùng một đơn vị cho nên đều đi cùng nhau! Nhưng lúc đó cũng đã sắp nghỉ, lớp tôi dạy không có học sinh, vì chăm sóc đứa con ở nhà nên hôm đó tôi không đưa bà ấy đi!”

“Haizz! Hơn ba mươi năm nay, không có lúc nào tôi không hối hận, nếu hôm đó tôi đi làm cùng bà ấy, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra rồi nhỉ?”

“Bà ấy tới trường thế nào?” Miêu Anh nói: “Đang đi làm thì bị mất tích sao?”

“Đúng” Bạch Phượng Khởi gật đầu nói: “Lúc ấy không có phương tiện khác, mọi người đều đạp xe đi làm”

“Bởi vì trường học khá xa, buổi trưa bà ấy không về nhà, nhưng đến tối rồi mà tôi thấy bà ấy vẫn chưa về nên mới gọi điện thoại tới chỗ làm!”

“Kết quả vừa hỏi mới biết, hôm đó Nhược Hoa căn bản không đến trường dạy, trường học còn tưởng bà ấy chuẩn bị khởi hành nên cũng không để ý…”

“Đêm đó tôi vận động bạn bè thân thích ra ngoài tìm suốt cả buổi, đợi đến sáng hôm sau vẫn không thấy bóng dáng Nhược Hoa đâu, lúc này tôi mới ý thức được có thể Nhược Hoa đã xảy ra chuyện rồi!”

“Sau đó chúng tôi báo cảnh sát, đăng báo, trường học thậm chí còn vận động toàn thể giáo viên sinh viên đi tìm, nhưng từ đó về sau không còn tìm thấy tin tức gì về Nhược Hoa nữa…”

“Vậy thì…” Miêu Anh hỏi: “Có tìm thấy xe đạp không? Cảnh sát có tìm thấy nghi phạm không? Hay là có manh mối nào khác không?”

“Không có, cái gì cũng không tìm được!” Bạch Phượng Khởi tiếc nuối nói: “Ai mà ngờ được giữa ban ngày ban mặt, Nhược Hoa đang trên đường đi làm lại vô cớ mất tích chứ?”

“Vậy… Tuyến đường thì sao?” Miêu Anh lại hỏi: “Trên đường đi làm có đi ngang qua nơi vắng vẻ nào không?”

“Không!” Bạch Phượng Khởi trả lời vô cùng chắc chắn: “Tuy có hơi xa nhưng cơ bản đều nằm trong thành phố, không có nơi nào vắng vẻ cả…”

“Vậy… Ông đừng nghĩ nhiều, tôi muốn hỏi một chút về chuyện cá nhân của vợ ông, trước khi bà ấy mất tích, bà ấy có phản ứng kỳ lạ nào không?”

“Có dáng vẻ chất chứa tâm sự gì không?” Miêu Anh hỏi một vấn đề thường thấy.

“Chuyện này tôi đã nói rất nhiều lần từ hơn ba mươi năm trước rồi, không có, chắc chắn không!” Bạch Phượng Khởi kích động nói: “Tình cảm của tôi và vợ luôn rất tốt, vả lại bà ấy còn sắp thăng chức!”

“Chúng tôi đều biết việc bà ấy tới trường học ở thủ đô đào tạo có ý nghĩa gì, đó cũng là lý tưởng của bà ấy!”

“Vì có được suất học kia, Nhược Hoa đã chịu khổ bao lâu, cố gắng nỗ lực bao nhiêu, chỉ có mình tôi biết rõ nhất!”

“Bà ấy sẽ bỏ qua cơ hội tốt nhất kia để bỏ trốn theo người khác sao?”

“Vả lại bà ấy có thể vứt bỏ đứa con ba tuổi của mình sao?”

“Vậy…” Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc ở xa, cẩn thận cân nhắc một chút rồi hỏi: “Vậy… Ông có thể kể về Chung Thu Lâm không? Tại sao… ông ta lại gọi vợ ông là Tô Lỵ?”

“Phù, phù…” Nhắc tới chuyện này, Bạch Phượng Khởi đứng ngồi không yên, ông ta nắm chặt tay hung hãn nói: “Tô Lỵ là tên lúc trước của vợ tôi!”

“Chúng tôi đều là người trong lĩnh vực văn học. Từ lâu Tô Lỵ đã lấy tên Nhược Hoa để đăng bài trên báo, cho nên sau này lúc làm việc, vì để tranh thủ được cơ hội tốt nên Tô Lỵ cũng dứt khoát đổi tên thành Tô Nhược Hoa!”

“Nói vậy” Miêu Anh bắt được trọng điểm: “Chung Thu Lâm quen vợ ông sao?”

“Không phải mấy người đã xem tài liệu rồi ư?” Bạch Phượng Khởi cắn răng nói: “Đúng vậy, trước khi tôi và Nhược Hoa kết hôn, tôi và Chung Thu Lâm đã từng là tình địch!”

“Ba người chúng tôi không chỉ là đồng nghiệp, lúc còn đi học chúng tôi còn là bạn học, từ lúc đó hai chúng tôi bắt đầu theo đuổi Nhược Hoa!”

“Nhưng tôi là người thắng, cuối cùng Nhược Hoa vẫn chọn tôi!”

“Tôi thừa nhận, nếu so về tài hoa thì tôi không bằng ông ta! Ông ta có thể trở thành đại sư quốc học như ngày hôm nay cũng có nguyên do của nó”

“Nhưng người mà Nhược Hoa thích là tôi!”

“Vậy còn sau khi Tô Lỵ, à không, Tô Nhược Hoa mất tích thì sao?” Miêu Anh lại hỏi: “Chung Thu Lâm có phản ứng gì?”

“Tôi không rõ lắm” Bạch Phượng Khởi lắc đầu nói: “Sau khi Nhược Hoa gặp chuyện không may, trường học vì không muốn mất suất học này nên đã đưa cho ông ta!”

“Ông ta phải nhanh chóng tới thủ đô báo tin, từ đó chúng tôi mất liên lạc, không còn… qua lại nữa…”

“Cảnh sát, tôi biết mấy người nghĩ cái gì!” Bạch Phượng Khởi nói: “Nhược Hoa mất tích, Chung Thu Lâm tất nhiên là người được lợi lớn nhất, cảnh sát năm đó, bao gồm cả tôi, cũng đều từng hoài nghi ông ta!”

“Nhưng nói thật, ngoại trừ chuyện tình địch ra, tôi vẫn rất bội phục người này! Dù sao chúng tôi cũng là bạn học, tôi rất hiểu ông ta…” Bạch Phượng Khởi nói vào trọng tâm: “Ông ta tuyệt đối sẽ không vì một suất học mà làm ra chuyện thương thiên hại lý đâu!”

“Vả lại ngay cả khi tôi và Nhược Hoa đã kết hôn, ông ta vẫn còn thích Nhược Hoa, ông ta có hại ai cũng sẽ không hại Nhược Hoa!”

“Hơn nữa, cảnh sát năm đó cũng đã từng điều tra ông ta” Bạch Phượng Khởi nói: “Lúc Nhược Hoa bị mất tích, ông ta đang lên lớp ở trường! Ông ta có đầy đủ bằng chứng vắng mặt ở hiện trường…”