Chương 2469 Thuyền?
Chiều hôm đó, trong văn phòng tổ điều tra đặc biệtNgoại trừ Thôi Lệ Châu, tất cả những tổ viên khác đều ở đây, đang thảo luận về vụ án thi thể cô gái thân bí.
“Thật không ngờ lại liên quan đến vụ án cũ năm xưa, còn là ba mươi bốn năm trước…” Nhiễm Đào thì thào nói: “Hơn nữa còn liên quan tới đại sư quốc học và cả trưởng văn phòng nhà xuất bản…”
“Tổ trưởng” Tăng Khả mở màn hình lớn, chỉ vào bản đồ nói: “Đây là bản đồ nội thành thành phố Côn Dương ba mươi bốn năm trước, những chỗ được tô đỏ chính là tuyến đường đi làm của Tô Nhược Hoa!”
“Năm đó đạp xe cần dùng khoảng hai mươi lăm phút, Tô Nhược Hoa ra khỏi nhà vào lúc 7 giờ 50, từ đó mất tích, cho nên…” Tăng Khả chỉ vào bản đồ, nói: “Bà ấy chỉ có thể mất tích ở đâu đó trên đường đi làm!”
“Tôi thấy…” Miêu Anh suy nghĩ nói: “Nếu muốn lật lại hồ sơ cũ, từ lộ trình tìm ra manh mối cơ bản là không thể!”
“Hiện tại hy vọng duy nhất chính là có thể thông qua các mối quan hệ của Tô Nhược Hoa để tìm ra động cơ gây án của hung thủ! Đương nhiên…” Miêu Anh chỉ vào bảng trắng: “Còn tuyến sông Tĩnh Giang này nữa, làm sao để truy ra nơi phát hiện thi thể cũng là điểm mấu chốt để phá án!”
“Nói như vậy…” Ngô Tú Mẫn nhún vai nói: “Hai vị tổ trưởng, ý của hai người là chúng ta thật sự phải tiếp nhận vụ án thi thể cô gái đóng băng này sao?”
“Vậy… vụ án video livestream thì sao đây?”
“Đúng vậy” Nhiễm Đào phụ họa: “Dù sao thi thể cô gái đóng băng cũng là vụ án cũ, nhưng vụ án giết người trên livestream thì là vụ án hiện tại đấy!”
“Vụ án giết người trên livestream vẫn luôn là trọng điểm!” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta vẫn phải dựa theo kế hoạch ban đầu, tìm ra tên sát thủ trên livestream kia!”
“Nhưng mà…” Hắn chỉ tay vào màn hình lớn, nói: “Vụ thi thể cô gái lại khác thường, vụ án có độ phức tạp cao thế này lại hợp khẩu vị của siêu thám tử Triệu tôi hơn!”
“Tôi vừa liên hệ với Tổng cục Hình sự rồi” Miêu Anh nói: “Bọn họ cũng để chúng ta điều tra luôn cả vụ án này, nếu vụ án quá phức tạp, bên trên sẽ cho tổ chuyên án tới đây!”
“Chị Ngô, yên tâm đi” Triệu Ngọc nói: “Chuyện thi thể cô gái tạm thời giao cho Miêu Anh điều tra, chị và anh Đào chỉ cần quan tâm vụ án giết người trên livestream là được!”
“Được!” Ngô Tú Mẫn gật đầu nói: “Nếu đã vậy, tôi sẽ không phân tâm nữa! Tôi sẽ tiếp tục điều tra nghi phạm, đỡ phải gộp hai vụ án lại làm một…”
“Được!” Triệu Ngọc đồng ý.
Ngô Tú Mẫn xoay người đi tới trước bàn làm việc của mình.
Còn Tăng Khả đứng phía sau không biết nghĩ tới cái gì mà nói với Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Hai vị tổ trưởng, về chuyện thi thể cô gái, có phải chúng ta nên bắt tay từ chuyện đông lạnh không?”
“Thử nghĩ mà xem, muốn đông lạnh một người suốt ba mươi bốn năm mà dung nhan không thay đổi cũng không phải chuyện đơn giản đúng không?”
“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi gật đầu: “Đúng vậy, đây cũng là một phương hướng điều tra!”
“Lúc trước Bồi Bồi đã nói, trong khối băng đông lạnh Tô Nhược Hoa có hóa chất” Miêu Anh nói: “Bọn họ nghi ngờ, Tô Nhược Hoa hẳn đã bị người khác tính kế, còn chuẩn bị cả cách đóng băng nữa!”
“Hả?” Tăng Khả bất ngờ, vội hỏi: “Hóa chất gì cơ?”
“Hydroxyethyl cellulose” Miêu Anh trả lời: “Nghe nói là chất chuyên dùng để đông lạnh chống phân hủy gì đó!”
“Tôi biết!” Tăng Khả kinh ngạc nói: “Để bảo quản thịt tươi, kho đông lạnh thường xuyên sử dụng hóa chất này”
“Kho đông lạnh?” Triệu Ngọc trợn mắt: “Ba mươi bốn năm qua, Tô Nhược Hoa vẫn luôn bị đóng băng trong kho đông lạnh? Nằm chung với đống thịt đông lạnh?”
“Triệu Ngọc” Miêu Anh nhắc nhở: “Lúc trước em từng nói, em ngửi thấy mùi cá trên người thi thể cô gái, anh lại khăng khăng nói là mùi của phòng khám nghiệm tử thi…”
“Mùi cá… thật sao?” Triệu Ngọc nhăn mày, nói: “Nhưng mà… Kho đông lạnh ngày nào cũng có người ra vào, với lại… là ba mươi bốn năm, ba mươi bốn năm đấy!”
“Chắc chắn không phải kho đông lạnh lớn” Miêu Anh đoán: “Kho đông lạnh càng lớn, người ra vào sẽ càng nhiều! Em thấy chỉ có thể là kho đông lạnh nhỏ, hoặc là kho đông lạnh tư…”
“Cái này… có tra được không?” Triệu Ngọc nhìn về phía Tăng Khả.
“Không chắc lắm!” Tăng Khả lắc đầu: “Em phải… phải xin ý kiến của Cục Công thương địa phương đã!”
“Mọi người xem…” Triệu Ngọc như bắt được cái gì, đập tay nói: “Hung thủ của ba mươi bốn năm trước, bây giờ chắc tuổi cũng không nhỏ nữa đúng không?”
“Người này có kho đông lạnh, hoặc là thường xuyên tiếp xúc với kho đông lạnh, mà phải tiếp xúc tận ba mươi bốn năm, người như vậy chắc sẽ không khó tra đúng không?”
“Nhưng phạm vi là cả một vấn đề” Miêu Anh nói: “Côn Dương và Tĩnh Giang có khoảng cách nhất định. Tuy Tô Nhược Hoa mất tích ở Côn Dương nhưng bà ấy không nhất thiết phải bị đông lạnh ở Côn Dương!”
“Đúng, nếu thi thể bị ném xuống Tĩnh Giang từ chiếc thuyền nào đó thì chiếc thuyền đó có thể đến từ bất kỳ đâu ở Tĩnh Giang…”
“Thuyền! Thuyền… Em nhắc anh mới nhớ!” Triệu Ngọc mở to mắt, hưng phấn nói với Tăng Khả: “Tăng Khả, cậu tra thử xem có thuyền nào có kho đông lạnh không?”
“Thuyền là không gian riêng, nếu kho đông lạnh nằm ngay trên thuyền thì sao? Vậy thi thể sẽ có thể thần không biết quỷ không hay đông lạnh trên đó ba mươi bốn năm đúng không?”
“Ừm…” Tăng Khả vội gõ bàn phím: “Em tra ngay đây!”
“Đúng…” Miêu Anh nói: “Có lẽ con thuyền này là thuyền hàng chuyên dùng để vẫn chuyển thịt cá đông lạnh, có mấy thứ này ngụy trang sẽ không dễ bị người khác phát hiện…”
“Chắc là… Chắc là sẽ có con thuyền như vậy nhỉ?”
“Tĩnh Giang…” Triệu Ngọc tìm trên bản đồ, miệng thì thào tự hỏi: “Sông Tĩnh Giang có đi qua Côn Dương không? Hình như… Chậc chậc…” Hắn kề sát mặt vào bản đồ: “Không nhìn rõ lắm!”
“Hay là…” Nhiễm Đào góp ý: “Hỏi đội trưởng Thi xem! Ông ấy là người địa phương, chắc chắn biết rõ hơn chúng ta!”
Ai ngờ nó lại linh nghiệm ngay, Nhiễm Đào vừa dứt lời, đội trưởng Thi đã mệt mỏi tiến vào văn phòng.
“Ái chà?” Nhiễm Đào nhanh chóng kéo ông ta tới trước mặt: “Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, mới nhắc tới anh mà anh đã xuất hiện rồi!”
“Tổ trưởng Triệu” Đội trưởng Thi thở dốc nói: “Tôi vừa nghe chuyện thi thể cô gái, thật sự… thật sự là thi thể một cô gái hơn ba mươi bốn năm trước sao?”
“Cô gái bị đóng băng kia đã hơn sáu mươi tuổi rồi?”
“Đúng!” Triệu Ngọc nói xong thì lập tức vội hỏi vấn đề lúc trước: “Đội trưởng Thi, sông Tĩnh Giang có chảy ngang qua Côn Dương không?”
“Hả?” Đội trưởng Thi sửng sốt, nói: “Có chứ! Nhánh sông Tĩnh Giang đi ngang qua trung tâm thành phố Côn Dương, chúng tôi gọi nó là sông Phú Quý, sao vậy? Sao anh lại hỏi chuyện này?”
Ồ?
Triệu Ngọc vội vàng đi tới trước tấm bản đồ, kiểm tra mối liên hệ giữa sông Phú Quý và đường đi làm của Tô Nhược Hoa, xem thử xem có phải lúc trước khi hung thủ bắt cóc bà ấy có phải là thông qua thuyền mà bắt không?”
“Đội trưởng Thi” Miêu Anh lại hỏi: “Trên sông Tĩnh Giang có con thuyền nào có kho đông lạnh không?”
“Hả? Chuyện này…” Đội trưởng Thi nhếch miệng nói: “Tôi có thể hỏi thử giúp cô, tôi chưa từng đi thuyền nên không rõ lắm!”
“Được rồi! Vậy…” Lúc này Miêu Anh mới nhớ tới trọng điểm, hỏi: “Anh tới đây trễ như vậy có phải vì vụ án video đã tra ra được gì không?”
“Không có, không có…” Đội trưởng Thi lắc đầu nói: “Cả ba vụ án đều không có manh mối! Đúng là sốt ruột!”
“Ba vụ?” Nhiễm Đào sửng sốt: “Tôi không nghe lầm chứ? À… Nhớ rồi, là vụ án trên núi Tiêu Dao đúng không? Sao vậy? Vụ án kia cũng kỳ lạ vậy sao?”
“Đúng vậy!” Đội trưởng Thi nói: “Cảnh sát địa phương đã tra tất cả báo cáo mất tích rồi, tất cả đều không khớp, đã lâu vậy rồi mà ngay cả lai lịch của hai người kia cũng chưa làm rõ được!”