Chương 2492 Mất tích
“Cụ ông này có vẻ không đáng tin nhỉ!” Trên cáp treo, Tịch Mộng Na đỡ cằm nói: “Thế này là dựa vào thực lực để hãm hại mình à?”Triệu Ngọc không nói gì, đầu tiên là nghiêm túc nhìn chằm chằm biểu cảm của Đàm Văn Phổ trong đoạn video, sau đó nhắn cho đội trưởng Thi Mẫn một tin nhắn thoại.
“Đội trưởng Thi, hỏi ông ta là nếu Cù Tiểu Hoa mắng ông ta ăn bám thì tức là Cù Tiểu Hoa rất nhiều tiền à?”
Trong đoạn video, đội trưởng Thi nhanh chóng nhận được lời nhắc nhở Triệu Ngọc, lập tức thuật lại nguyên câu hỏi.
“Ừm… Có thể coi là thế!” Đàm Văn Phổ nói: “Lúc chúng tôi quen biết nhau, bà ta đã lái một chiếc Volvo nhập khẩu trị giá hơn 400000 đấy! Đừng quên hồi đó là năm 2000 đấy nhé…
“Còn nữa, vườn hoa của nhà chúng tôi cũng đều do bà ta bỏ tiền mua…”
“Vậy…” Đội trưởng Thi hỏi: “Ông có biết tại sao bà ta có nhiều tiền như thế không?”
“Không phải trồng hoa thì là trồng thảo dược” Đàm Văn Phổ nói: “Bà ta từng nói với tôi là bà ta từng mở cơ sở trồng trọt ở Côn Dương này, buôn bán lời không ít tiền!”
“Ồ?” Đội trưởng Thi buồn bực: “Nếu giỏi kiếm tiền như vậy thì tại sao phải đi về trồng hoa chứ?”
“À” Đàm Văn Phổ dĩ nhiên vẫn duy trì tiết tấu chậm chạp, nói: “Bà ta và chồng ly hôn rồi chia đều gia sản, sản nghiệp đều thuộc về chồng bà ta!”
“What?” Tịch Mộng Na ngoài ý muốn hộc ra tiếng Anh.
Triệu Ngọc cũng nhíu chặt mày.
“Ông không sao đấy chứ?” Đội trưởng Thi Mẫn không hiểu gì, hỏi: “Ông không phải là chồng bà ấy à?”
“Không, không phải” Đàm Văn Phổ làm sáng tỏ: “Tôi là chồng sau của bà ta, à không, không không không… Phải nói là bà ta từng kết hôn trước khi đến với tôi, sau này ly hôn, nhà xưởng được phân cho ông ta, cỏ linh chi…”
“À… À…” Ông ta sờ sờ đầu, kích động mà nói: “Tôi nhớ ra rồi, trước kia bọn họ trồng cỏ linh chi! Phải nói là hái ra tiền ấy!”
“Sau khi tôi và Cù Tiểu Hoa kết hôn, bà ta đã từng đầu tư tiền để gieo trồng cỏ linh chi ở Bảo Sơn của chúng tôi, nhưng lại lỗ vốn hết cả…”
“Nhưng bực nhất là bà ta không trồng được mà lại đi trách tôi, ngày nào cũng mắng tôi, không chỉ mắng mà còn đánh nữa chứ… Mãi đến khi có kẻ bắt cóc bà ta, tôi mới được yên tĩnh…”
“…” Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na hai mặt nhìn nhau, không ngờ ông già này thành thật đến thế, cái gì cũng dám nói.
“Hai người…” Đội trưởng Thi hỏi: “Hai người quen biết nhau từ lúc nào thế?”
“Là… là vào năm 2000, cũng là do có người giới thiệu” Đàm Văn Phổ nói: “Bà ta có bề ngoài khó coi, nếu không có tiền thì sao tôi có thể nhìn trúng người phụ nữ từng ly hôn này chứ?”
“Thật ra thì lúc ấy, cho dù bà ta không mất tích, phỏng chừng chúng tôi cũng không sống nổi với nhau nữa nhỉ?” Đàm Văn Phổ mặt không chút biểu cảm mà nói: “Bà ta lừa tôi, bà ta nói bà ta ly hôn với chồng trước là bởi vì tình cảm bất hòa, thật ra… là bà ta không sinh được con! Không sinh được con thì dù có nhiều tiền thế nào cũng đâu được…”
“Vậy ông nói một câu về tình hình khi bà ấy mất tích đi, bà ấy đã mất tích ở đâu, mất tích như thế nào?” Đội trưởng Thi tiếp tục hỏi.
“Ngay tại Bảo Sơn” Đàm Văn Phổ nói: “Ngày đó không khác gì ngày bình thường cả, cứ hơn sáu giờ tối là bà ta từ vườn hoa trở về, tôi phải đảm bảo nấu cơm xong vào sáu giờ rưỡi! Thế nhưng từ ngày đó thì bà ta không còn trở về nữa…”
“Tôi có báo cảnh sát chứ, sao có thể không báo được?” Đàm Văn Phổ run rẩy mà kể lại: “Mấy ngày đầu thì chúng tôi cứ nghĩ là hung thủ bắt cóc bà ta để vơ vét tài sản!”
“Tôi và em gái bà ta thậm chí còn vội vàng xoay xở tiền đấy! Nhưng cuối cùng lại chẳng có bọn bắt cóc nào liên lạc với chúng tôi cả, lúc ấy chúng tôi mới ý thức được có thể là đã xảy ra vấn đề khác…”
“Sau đó, cảnh sát đã điều tra các khoản tiền và nhật ký điện thoại của bà ta, đều không có gì khác thường, nên đã loại trừ khả năng chạy trốn với nhân tình!”
“Nói thật nhé” Đàm Văn Phổ thì thào: “Thật là kỳ quặc! Bà ta luôn mắng tôi đánh tôi, nhưng mà mối quan hệ với đồng hương thì lại đều rất tốt!”
“À… Bà ta còn tự tay dạy cho người cùng thôn chúng tôi kỹ thuật trồng hoa nữa, chẳng những không có thói xấu gì mà còn rất tốt nữa! Tôi thật sự không thể tưởng được là ai bắt cóc bà ta nữa!”
“Nhiều năm trôi qua như vậy, tôi cho rằng bà ta đã chết từ lâu rồi, cho nên…” Đàm Văn Phổ nuốt một ngụm nước miếng, vô tội nói: “Sau này tôi lại tìm vợ, còn sinh con nữa, đồng chí cảnh sát à, anh nói xem, tôi thế này không thể tính là tội trùng hôn đâu đúng không?”
“Cái lão già…” Hình như đội trưởng Thi muốn chửi đổng, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cuối cùng ông ta vẫn không mắng ra tiếng.
Lúc này, cáp treo đã đến trạm, Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na ngồi trên xe điện do khu du lịch chuẩn cho bị bọn họ, trực tiếp lái về phía bãi đỗ xe sau núi.
Trên xe điện, bọn họ tiếp tục cầm điện thoại di động xem đoạn video thẩm vấn.
“Anh cảnh sát ơi, anh cảnh sát à…” Đàm Văn Phổ tiếp tục nói: “Lúc trước tôi có ý kiến, cũng nói với cảnh sát rồi, tôi cảm thấy… chuyện Cù Tiểu Hoa mất tích có thể có liên quan đến một người!”
“Ồ?” Đội trưởng Thi đầu tiên là sửng sốt, sau đó đoán được đáp án: “Ý ông là… chồng cũ của Cù Tiểu Hoa?”
“Đúng thế!” Đàm Văn Phổ nói: “Nếu nói còn ai có thù oán với Cù Tiểu Hoa thì chỉ sợ cũng chỉ có người này thôi!”
“Vậy…” Đội trưởng Thi hỏi: “Ông có biết tình hình chồng trước của bà ấy không?”
“Biết, à, không biết rõ lắm…” Đàm Văn Phổ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Tôi chỉ biết chồng trước của bà ta họ Bành, là người Côn Dương, tình cảm của bọn họ không hề tốt, không có con… Ừm, họ từng cùng nhau trồng cỏ linh chi, buôn bán lời lắm, chắc nhiều bằng từng này đấy nhỉ?”
“Vậy… Ông đã nói với cảnh sát hồi đó rồi” Thi Mẫn hỏi: “Thế bọn họ có tra xét không?”
“Có tra chứ!” Đàm Văn Phổ nói: “Thế nhưng không tìm được người kia!”
“Ồ?” Đội trưởng Thi lập tức chú ý: “Không tìm được à?”
“Đúng thế” Đàm Văn Phổ nói: “Nghe nói là có đi tìm, nhưng cuối cùng không thấy đâu cả!”
“Chậc chậc…” Lúc này, Tịch Mộng Na cầm điện thoại di động nói với Triệu Ngọc: “Tại sao người phụ nữ này còn có một người chồng trước mà mấy anh không tra ra được thế? Triệu Ngọc, ông chồng trước này hiển nhiên rất quan trọng!”
“Vô nghĩa, còn cần cô phải nhắc sao?” Triệu Ngọc nói bằng giọng ra lệnh: “Bây giờ cô nhanh chóng báo tin tức này cho Tăng Khả, bảo cậu ta nhanh chóng điều tra ra chồng cũ của Cù Tiểu Hoa…”
“À…” Tịch Mộng Na ngoan ngoãn cầm lấy điện thoại di động của mình…
Lúc này, xe điện tới bãi đỗ, hai người về tới xe cảnh sát, khởi hành trở lại Côn Dương.
Sau khi ô tô lên đường, cuộc thẩm vấn Đàm Văn Phổ cũng kết thúc, kế tiếp chính là thẩm vấn em gái Cù Tiểu Hoa.
Đúng với câu như chân với tay, máu mủ tình thâm, phản ứng của em gái Cù Tiểu Hoa hoàn toàn khác với vẻ thẫn thờ của Đàm Văn Phổ, bà ta vừa lau nước mắt, vừa tức giận mắng: “Tôi đã nói rồi, cái lão họ Đàm trời đánh kia không có lương tâm, cứ nói chị tôi đã chết rồi, đã chết rồi!” Bà ta nghiến răng nói: “Thật ra, chẳng phải vì lão muốn tìm cô vợ trẻ tuổi xinh đẹp sao?”
“Một tên vô dụng nghèo hèn cổ hủ, chẳng có năng lực gì hết, đồ đạc trong nhà đâu có thứ gì không phải do chị tôi mua rồi trang hoàng cho lão chứ?”
“À, giờ thì hay rồi, chị tôi còn chưa chết đâu! Đồ Trần Thế Mỹ vong ân phụ nghĩa! Lão không làm thất vọng chị tôi à?”
“Chờ chị tôi tỉnh lại rồi, chúng tôi sẽ cho lão biết tay!”
“Hu… Oa…” Ngay sau đó, bà ta bắt đầu gào khóc: “Ôi người chị đáng thương của tôi! Đồng chí cảnh sát à, các anh nhất định phải lấy lại lẽ phải cho chị tôi đấy, tống cổ lão Đàm Văn Phổ chết tiệt kia vào đây đi… Hu hu…”