Chương 2493 Chồng trước
“Nói như vậy tức là…” Trong đoạn video, đội trưởng Thi Mẫn hỏi em gái của Cù Tiểu Hoa là Cù Tiểu Đóa: “Bà hoài nghi chuyện chị bà mất tích có liên quan đến Đàm Văn Phổ à?”“Cái đó… thật ra thì không phải…” Cù Tiểu Đóa lau nước mắt, trả lời một câu.
“Ồ?” Đội trưởng Thi tò mò: “Tại sao?”
“Bởi vì…” Cù Tiểu Đóa nghiêm túc nói: “Chẳng phải chị tôi vẫn còn sống ư? Cái lão Đàm Văn Phổ ngu ngốc kia nào có đầu óc thông minh đến mức có thể giam cầm chị tôi suốt mười lăm năm chứ?”
“Bà…” Đội trưởng Thi há hốc miệng.
Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na cũng nhìn nhau.
“Nếu thật sự là Đàm Văn Phổ làm thì nhất định là giết người rồi…” Cù Tiểu Đóa nói: “Sao có thể để chị tôi còn sống chứ? Hơn nữa… Cái kẻ bất lực kia cũng đâu có lá gan này!”
“Đúng rồi” Cù Tiểu Đóa nói: “Lúc chị tôi mất tích, tôi có lén bàn với cảnh sát rồi, bảo bọn họ điều tra Đàm Văn Phổ cho kỹ, nhưng cuối cùng vẫn chứng minh lão không có vấn đề…”
“À…” Đội trưởng Thi Mẫn cân nhắc một chút, nói: “Nếu… Không phải Đàm Văn Phổ làm thì bà cho rằng còn có ai nữa? Ai có thù oán với chị bà, chẳng những có thù oán mà còn quyết định nhốt chị bà suốt mười lăm năm?”
“Chuyện này… Hu hu…” Ai ngờ, Cù Tiểu Đóa vậy mà lại bật khóc, nước mắt nói rơi là rơi: “Chị tôi đã phải chịu khổ suốt mười lăm năm ư? Trông còn không giống người nữa chứ, vừa rồi tôi… hu hu hu, tôi gần như không nhận ra…”
“Anh cảnh sát ơi, là ai… là ai tàn nhẫn như vậy, xấu xa như vậy? Chị tôi là người tốt, tuy rằng tính tình hơi nóng nảy, nhưng chị ấy rất hiền lành, có đắc tội ai bao giờ đâu?”
“Ồ?” Đội trưởng Thi có vẻ hơi nặng nề, lại hỏi: “Thế thì… chồng trước của bà ta thì sao? Bà có biết không?”
“Bành… Bành… Bành… Chậc chậc…” Cù Tiểu Đóa gãi gãi đầu, nói: “Bành cái gì ấy nhỉ? Đã lâu quá rồi, tôi chẳng nhớ gì cả…”
“Đừng vội” Đội trưởng Thi khuyên nhủ: “Bà cứ từ từ ngẫm lại, bà đã gặp người này bao giờ chưa?”
“À, là thế này, lúc ấy tôi vẫn đang đi học! Hình như là cấp hai…” Cù Tiểu Đóa nói: “Chị tôi bảo tôi đi Côn Dương chơi, tôi đã nhìn thấy một lần, lúc ấy bọn họ đang xem mắt, chị tôi chỉ nói đó là bạn trai của mình!”
“Anh ta nhiều tiền lắm, còn mời tôi ăn bữa cơm ở khách sạn sang nhất Côn Dương, còn tặng tôi rất nhiều món quà đáng giá nữa…”
“Nhưng mà chỉ có đúng một lần đó thôi” Cù Tiểu Đóa nói: “Chỉ khoảng một, hai năm sau, chị tôi trở về Bảo Sơn, nói là đã chia tay với Bành Chính Nghĩa rồi!”
“Ấy? Đầu óc tôi rõ thật… Tôi nhớ ra rồi” Cù Tiểu Đóa hưng phấn nắm chặt tay: “Ông ta tên là Bành Chính Nghĩa, trông nhã nhặn lắm, giống như người trí thức ấy, lúc nào cũng đeo kính mắt, à không, kính râm!”
“Tôi còn tưởng mắt ông ta bị gì cơ! Sau này, chị tôi nói với tôi đeo kính râm là mốt, nó trị giá hơn 1000 đấy…”
Cù Tiểu Đóa vừa nói xong, Triệu Ngọc lại ra hiệu cho Tịch Mộng Na, ý là bảo Tịch Mộng Na lập tức nói tin tức này cho Tăng Khả, để Tăng Khả mau chóng tra ra tin tức về chồng trước của Cù Tiểu Hoa.
“Vậy… Sau này thì sao?” Đội trưởng Thi tiếp tục hỏi.
“Sau này, sau này chị tôi cứ như bị mù mà đi tìm tên Đàm Văn Phổ này thôi!” Cù Tiểu Đóa nói: “Tôi thật sự không biết chị tôi nghĩ như thế nào nữa, lúc ấy chị ấy lái chiếc Volvo, trong tay ít nhất có một triệu tám trăm nghìn nhân dân tệ, vào thời đó chẳng khác gì nữ phú hào cả!”
“Nhưng Đàm Văn Phổ thì sao? Một nghèo hai trắng…”
“Không phải, không phải” Đội trưởng Thi nhanh chóng hô dừng, sửa đúng nói: “Ý tôi là sau này bà có gặp Bành Chính Nghĩa lần nào nữa không?”
“Không” Cù Tiểu Đóa nhanh chóng trả lời: “Tôi không gặp lại lần nào nữa cả! Tôi có lén hỏi chị tôi là bạn trai kia của chị đâu? Chị ấy nói là chia tay rồi, ông ta đã tìm người khác và đã kết hôn…”
“Ồ?” Đội trưởng Thi vội hỏi: “Vậy rốt cuộc chị bà đã kết hôn với Bành Chính Nghĩa chưa?”
“Chuyện này… Tôi không rõ lắm” Cù Tiểu Đóa lắc đầu: “Tôi không biết nhiều chuyện của chị tôi cho lắm, dù sao thì tên Đàm Văn Phổ kia cứ nói chị tôi là người đã kết hôn rồi!”
“Bà có biết chị bà dựa vào cái gì để kiếm tiền không?” Đội trưởng Thi lại hỏi.
“Ừm… Hình như… Hình như là trồng thảo dược, ở… Khang Nhạc thì phải?” Cù Tiểu Đóa trả lời.
Ồ?
Một câu cuối cùng đã khiến mọi người chú ý, vì núi Tiêu Dao thuộc địa phận của Khang Nhạc.
“Trồng thảo dược à?” Đội trưởng Thi hỏi cụ thể: “Tại sao Đàm Văn Phổ lại nói là cỏ linh chi nhỉ?”
“À… Đúng, đúng rồi!” Cù Tiểu Đóa nhanh chóng gật đầu: “Đúng, nếu tôi nhớ không nhầm thì chắc là trồng cỏ linh chi, vào thời ấy, cả nước không trồng nhiều loại này nên có giá lắm! Tôi nhớ rõ là chị tôi còn gửi một ít cho cha mẹ tôi nữa, nói cái gì mà rất dinh dưỡng, bổ dưỡng linh tinh, không biết cha mẹ tôi có ăn không…”
“Thế thì… Bà đã nghe thấy chị bà nhắc tới núi Tiêu Dao bao giờ chưa?” Đội trưởng Thi cẩn thận hỏi một câu.
“Chưa” Cù Tiểu Đóa lắc đầu: “Chưa từng có, chỉ nhắc tới Khang Nhạc thôi, nói là chị ấy và Bành Chính Nghĩa trồng cỏ linh chi ở Khang Nhạc, dựa vào nó để kiếm tiền, nhưng mà núi Tiêu Dao… thì chắc chắn chưa…”
“Vậy…” Đội trưởng Thi tiếp tục: “Bà còn có thể nhớ rõ diện mạo của Bành Chính Nghĩa không? Lúc ấy, ông ta nhỏ tuổi hay lớn hơn chị bà, còn nữa… Ông ta có đặc điểm gì dễ nhớ không…”
Triệu Ngọc biết, kế tiếp chỉ còn lại vấn đề theo lệ thường, vì thế tắt đoạn video.
“Thế nào?” Hắn hỏi Tịch Mộng Na: “Bên phía Tăng Khả có tra được cái gì không?”
“Hẳn là chưa kết hôn” Tịch Mộng Na nói: “Bằng không thì không thể nào có chuyện không tra ra được…”
Ong ong…
Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Ngọc đột nhiên vang lên, mở ra thì thấy là Ngô Tú Mẫn gọi tới.
“Tổ trưởng, lúc trước cậu nói muốn xem video thẩm vấn đúng không?” Ngô Tú Mẫn nói: “Con trai của Trương Vũ Âm đã tới rồi, người của Cục Cảnh sát Côn Dương đang thẩm vấn, bây giờ tôi sẽ kết nối cho cậu nhé?”
“À… Con trai của Trương Vũ Âm à?” Triệu Ngọc nhanh chóng gật đầu: “Được, chị kết nối cho tôi đi!”
“Được” Ngô Tú Mẫn vừa gửi yêu cầu kết nối cuộc gọi video, vừa nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, vừa rồi tôi có nghe được vài câu, con trai của Trương Vũ Âm nói rằng Trương Vũ Âm từng gieo trồng cỏ linh chi trong núi lớn ở Khang Nhạc vào cuối những năm 1980 và đầu những năm 1990, còn từng thành lập hẳn một công ty, chỉ là không biết có liên quan đến núi Tiêu Dao hay không…”
“Chết tiệt!” Triệu Ngọc đầu tiên là liếc nhìn Tịch Mộng Na một cái, sau đó hai mắt sáng lên, nhanh chóng nói với Ngô Tú Mẫn: “Xem ra, chúng ta đã tìm được hai nạn nhân liên quan rồi! Cù Tiểu Hoa đã từng gieo trồng cỏ linh chi ở Khang Nhạc!”
“Ồ?” Ngô Tú Mẫn nói: “Trồng cỏ linh chi… Nói như vậy tức là chuyện bọn họ bị người ta nhốt có thể có liên quan đến chuyện trồng cỏ linh chi?”
“Chị Ngô” Triệu Ngọc dặn dò: “Chị lập tức giúp tôi tra rõ manh mối này đi, không phải từng thành lập công ty sao? Nhanh chóng tìm xem lúc trước rốt cuộc đã từng xảy ra sự việc gì!”
“Được! Ừm… Chờ một chút, chờ một chút nhé tổ trưởng” Bên phía Ngô Tú Mẫn cực kỳ ồn ào: “Tăng Khả có chuyện muốn nói với cậu!”
Kế tiếp, giọng của Tăng Khả vang lên trong microphone: “Tổ trưởng, tổ trưởng, vừa rồi em tìm được vài tin tức về Bành Chính Nghĩa, sau khi loại trừ về tuổi và các tin tức khác thì cuối cùng em đã xác định được một người rất có khả năng là bạn trai cũ của Cù Tiểu Hoa!”
“Ồ? Tìm được rồi à?” Triệu Ngọc nhanh chóng hỏi: “Mau gửi tin tức của ông ta cho tôi!”
“Tổ trưởng, tổ trưởng” Ai ngờ, Tăng Khả lại kích động nói: “Em tìm được người này trong kho dữ liệu thông tin người mất tích! Em đã tra xét rồi, ông ta biến mất vào tháng 6 năm 2005, đến nay đã mất tích mười lăm năm…”