Chương 2499 Vải nỉ
Nửa đêm, bên trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt, Miêu Anh đang khuyên nhủ Triệu Ngọc: “Cuộc điều tra vụ án của anh đã có tiến triển rồi, đêm nay anh hãy nghỉ ngơi đi! Chỉ cần lưu một người phụ trách ở đây là được!”Nhưng mà Triệu Ngọc đứng ở trước mặt bảng trắng, vẫn có chút đăm chiêu, chậm chạp không để ý đến Miêu Anh.
“Chỉ cần tìm được tên đối tác mặc âu phục kia thôi là vụ án của anh đã được phá một nửa rồi! Anh còn sốt ruột gì nữa chứ?” Miêu Anh nói.
Triệu Ngọc chỉ vào ngày trên bảng trắng, nói: “Anh đang suy nghĩ… về ngày mấy người này mất tích! Hình như… có chút vấn đề thì phải?”
“Ồ?” Miêu Anh vội hỏi: “Vấn đề gì thế?”
“Em xem này” Triệu Ngọc nói: “Trương Vũ Âm là người thứ nhất bị hung thủ bắt đi, cũng là người thứ nhất được thả ra! Nói vứt cũng được, thả ra cũng thế, nói ngắn lại, vẫn là được hung thủ thả!”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Mà Cù Tiểu Hoa là người thứ hai bị bắt, bây giờ cũng là người thứ hai được thả! Hơn nữa, lại còn sống…” Triệu Ngọc nói: “Thế thì… người thứ ba bị bắt như Bành Chính Nghĩa… chẳng lẽ… Kế tiếp, hung thủ cũng định thả ông ta ra à?”
“Ừm…” Miêu Anh gật đầu: “Về mặt lý luận thì có khả năng này!”
“Bắt cóc những người này dựa theo trình tự, rồi cũng thả ra dựa theo trình tự” Triệu Ngọc nhíu chặt mày: “Chẳng lẽ… trong phương diện này không có nguyên nhân gì sao?”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Miêu Anh nói: “Có phải nó giống thi thể nữ dưới cây cầu, người đầu tiên mà hung thủ bắt chính là người mà hắn ta thù hận nhất hay không?”
“Không… Anh chỉ là cảm thấy trong phương diện này có thể có nguyên nhân nào đó!” Triệu Ngọc nói: “Quy luật này cũng là điều mà hung thủ muốn biểu đạt! Giống như… giống như hắn ta thả người ở núi Tiêu Dao ấy!”
“Được rồi!” Miêu Anh nói: “Có lẽ suy đoán của anh đều đúng, nhưng mà biện pháp trực tiếp nhất đang ở ngay trước mắt, chỉ cần tìm được người đàn ông mặc âu phục thì cái gì cũng rõ ràng…”
“Mười lăm năm!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Tính cả con gái Bạch Văn Hải thì tổng cộng năm người! Nếu hung thủ muốn thần không biết quỷ không hay mà nhốt năm người này suốt mười lăm năm thì có vẻ như cũng không phải một chuyện dễ dàng đúng không?”
“Ừm, lời này quả thực có lý” Miêu Anh nói: “Hung thủ ít nhất phải có một nơi không bị ai khác quấy nhiễu để nhốt!”
“Chỉ là không biết nơi này cách núi Tiêu Dao có xa lắm không!” Triệu Ngọc nói: “Năm người lần lượt mất tích cùng lúc, tại sao lúc ấy lại không làm cảnh sát chú ý chứ?”
“Có thể là sau khi mỗi người đi một ngả, bọn họ không liên lạc với nhau nữa?” Miêu Anh đoán: “Cù Tiểu Hoa mất tích ở Bảo Sơn, Bảo Sơn cách Khang Nhạc hơn 600 km, chắc chắn không biết nhau nhỉ?”
“Còn nữa, Bành Chính Nghĩa sống thê thảm như thế, dù ông ta mất tích cũng không khiến ai khác chú ý…”
“Mà cha con Bạch Văn Hải lại vì tai nạn xe cộ mà mất tích, cảnh sát tưởng lầm là do tài xế gây tai nạn, cho nên cũng rất khó suy đoán về phương diện khác…”
“Đúng vậy…” Triệu Ngọc thở dài một tiếng: “Thời điểm mà bọn họ còn liên lạc và gặp nhau thật sự đã quá lâu! Không biết còn có thể tìm được người đàn ông mặc âu phục này nữa hay không!”
“Nhất định sẽ tìm được! Anh thế này thật chẳng giống anh chút nào cả” Tiểu thư Miêu mỉm cười: “Triệu đại thần thám của chúng ta cực kỳ ưu tú, chiến vô bất thắng, công vô bất khắc*, làm gì có vụ án nào mà anh không thể xử lý được chứ?”
* Công vô bất khắc, chiến vô bất thắng (攻无不克, 战无不胜): không có tiến công nào không được, không có trận chiến nào không thắng.
“Ha ha…” Triệu Ngọc cười ngây ngô, sau đó nói ra lời thật lòng: “Anh chỉ hy vọng có thể nhanh chóng phá được vụ án, cứu ra những người còn lại đang bị nhốt thôi! Tất nhiên là nếu… bọn họ còn sống!”
“Ừm…” Miêu Anh có chút đăm chiêu gật đầu: “Chỉ mong bọn họ đều còn sống!”
“Vậy…” Triệu Ngọc chỉ vào bảng trắng bên cạnh, hỏi: “Bên phía em thế nào? Có tiến triển gì không?”
“Chuyện này…” Miêu Anh lắc đầu nói: “Có thì có, nhưng tiến triển không lớn! Em phái người đi Tĩnh Giang hỏi một lượt và đều nhận được câu trả lời giống nhau!” Miêu Anh nói: “Ở Tĩnh Giang rất ít thuyền có kho lạnh!”
“Ồ?” Triệu Ngọc mở to hai mắt: “Nói như vậy… Không phải thuyền?”
“Khó mà nói” Miêu Anh nói: “Người chèo thuyền nói với bọn em, Tĩnh Giang có những khúc sông rất hẹp, thuyền lớn không đi qua được, nên không có thuyền có kho lạnh!”
“Thế à?” Triệu Ngọc hỏi: “Không phải kho lạnh, tủ lạnh thì sao?”
“Tủ lạnh vốn chẳng để được bao nhiêu cá!” Miêu Anh nói: “Triệu Ngọc, về vụ án này, em thấy chúng ta phải thay đổi cách nghĩ!”
“Ồ?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Cách nghĩ gì?”
“Có lẽ chúng ta quá tập trung vào kho lạnh!” Miêu Anh nói: “Sáng hôm nay pháp y Cao có gửi một báo cáo xét nghiệm, bọn họ tìm được một loại sợi khả khi trong vụn băng của thi thể cô gái!”
“Loại sợi này là một loại vải nỉ nào đó!” Miêu Anh giới thiệu: “Loại vải nỉ này có đặc điểm là dày và giữ ấm, bình thường sẽ sử dụng khi vận chuyển hàng hóa trong tủ lạnh!”
“A? Giữ ấm…” Triệu Ngọc cân nhắc nói: “Nói như vậy… Thi thể nữ bị đóng băng có thể từng bị vải nỉ bao bọc, là để… đề phòng băng hòa tan?”
“Đúng thế!” Miêu Anh nói: “Cho nên, bây giờ bọn em đang phỏng đoán có người cố ý vứt thi thể nữ bị đóng băng xuống sông! Có lẽ hắn ta ở trên thuyền, cũng có lẽ là ở bờ sông!”
“À… À…” Triệu Ngọc tập trung suy tư, nhưng mày cũng càng ngày càng nhíu chặt: “Nhưng mà tại sao lại phải làm như vậy chứ? Tại sao lại vứt thi thể đang đông lạnh xuống sông để bị người ta phát hiện?”
“Đúng rồi” Miêu Anh nói: “Cho nên em mới nói là tiến triển không lớn! Ngay từ đầu, bọn em đã đặt ra rất nhiều giả thiết, ví dụ như… kho lạnh của hung thủ đã bị phá bỏ, nên không còn biện pháp tiếp tục đóng băng thi thể nữa? Vì để không bị ai phát hiện, cho nên mới vứt xuống sông!”
“Hoặc là hung thủ đã qua đời, con cháu của hắn ta hoặc là người thân phát hiện hắn ta đã bảo tồn thi thể cô gái, vì vội vàng quá nên đã khiến thi thể bị rơi xuống sông… Còn nữa…” Miêu Anh lại nói: “Thật ra không phải hung thủ muốn vứt thi thể xuống sông! Có lẽ hắn ta chỉ là muốn sử dụng thuyền để di chuyển thi thể, nhưng trên đường, bởi vì thao tác sai lầm, hoặc là nguyên nhân nào khác nên thi thể bị rơi xuống sông…”
“Ồ?” Triệu Ngọc bóp cằm gật đầu: “Em nói thế anh mới thấy thật đúng là tràn ngập vô vàn khả năng!”
“Nếu là vứt thi thể từ bờ sông” Miêu Anh nói: “Thì nhà hung thủ hẳn là ở ngay bờ sông, hoặc là rất gần đó… Nếu là bởi vì muốn di chuyển thi thể thì phải là kho lạnh của hắn ta sắp xảy ra chuyện, không thể tiếp tục dùng nữa! Nhưng mà ngẫm lại cũng biết, nếu điều tra thì lượng công việc vẫn không phải là lớn bình thường đâu…”
“Ừm, đúng nhỉ!” Triệu Ngọc nói: “Còn những gì mà em nói ban nãy, anh càng nghiêng về suy đoán ‘ngoài ý muốn’ hơn, anh cứ luôn cảm thấy nếu hung thủ có đầu óc bình thường thì không thể có khả năng làm ra chuyện tự chui đầu vào rọ thế này được!”
“Rất có thể là bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên nạn nhân mới rơi xuống sông! Ấy? Miêu Miêu…” Triệu Ngọc nghĩ tới một điểm quan trọng: “Lý do xảy ra ngoài ý muốn có lẽ cũng là tác động từ bên ngoài nhỉ?”
“Có phải em nên tra tình hình thời tiết trong đoạn thời gian kia xem sao không? Có khi nào… thi thể rơi xuống sông là bởi vì thời tiết xấu gây ra không?”