← Quay lại trang sách

Chương 2500 Chuyên gia

Hai ngày sau, Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na lại leo lên núi Tiêu Dao một lần nữaLúc này, đoàn người Triệu Ngọc đứng trong một chòi nghỉ mát bát giác gần đỉnh núi Tiêu Dao, bên cạnh chòi là con đường nhỏ dẫn đến địa điểm xảy ra vụ án.

Từ nơi này, mơ hồ có thể nhìn thấy hang núi nơi nạn nhân được phát hiện lúc ấy.

“Quá xa, thật sự là quá xa!” Quản lý Lưu của khu du lịch nói: “Sau khi biết được tin tức, tôi đã hỏi rất nhiều đồng chí làm việc lâu năm ở đây.

“Có người vẫn có thể nhớ được mang máng là vào những năm 1990, quả thực đã có người trồng cỏ linh chi trên núi, nhưng cụ thể ở chỗ nào thì lại không nhớ được…”

“Nghe nói, lúc ấy có cả Hội Lâm nghiệp nữa” Đội trưởng Chu của thành phố Khang Nhạc mô tả chi tiết: “Công việc trên ngọn núi đều do Hội Lâm nghiệp quản lý. Lúc ấy, cơ sở trồng trọt cỏ linh chi mà đoàn người Bạch Văn Hải xây dựng cũng có ký kết hợp đồng với Hội Lâm nghiệp…”

“Mấy ngày nay, chúng tôi đã tìm mấy nhân viên công tác năm đó, nhưng bọn họ đều đã mất rồi!”

“Ồ?” Người đi cùng Triệu Ngọc – đội trưởng Thi hỏi: “Không phải đã nói là tìm được một chuyên gia lâu năm hiểu biết tình hình sao? Người đó đâu?”

“À, ông Triệu Quý đang trên đường đến đây” Đội trưởng Chu nhìn đồng hồ, lại nhìn dưới chân núi: “Chắc sắp đến nơi rồi nhỉ?”

“À, ông Triệu Quý là chuyên gia gieo trồng cỏ linh chi của thành phố Khang Nhạc chúng tôi, lúc trước chúng tôi đã liên lạc với ông ta, ông ta nói rằng có quen Bạch Văn Hải, cũng biết được một vài chuyện về công việc gieo trồng cỏ linh chi năm đó!”

Triệu Ngọc đầu tiên nhìn thoáng qua dưới chân núi, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài chòi nghỉ mát.

Hôm nay cũng là ngày trời đẹp, có thể thấy một biển mây bên ngoài chòi nghỉ mát, đẹp như tiên cảnh vậy.

“Quản lý Lưu” Triệu Ngọc vừa thưởng thức cảnh đẹp, vừa hỏi: “Lần trước anh có nói hang núi nơi phát hiện nạn nhân là hang tự nhiên đúng không?”

“Đúng, đúng thế!” Quản lý Lưu gật đầu: “Từ lúc xây dựng lại khu du lịch, nó đã có rồi!”

“À…” Triệu Ngọc khẽ gật đầu: “Hung thủ thả người vào trong hang động đó, có lẽ… là đang ám chỉ điều gì đúng không?”

“Ồ? Ý của anh là…” Đội trưởng Chu vội vàng hỏi: “Hồi trước đã có chuyện gì xảy ra ở hang núi kia à?”

“Hoặc là…” Triệu Ngọc quay đầu lại, nhìn hang động khuất trong đường núi: “Cơ sở trồng trọt của bọn họ năm đó ở ngay gần hang núi kia?”

Triệu Ngọc vừa mới nói xong thì phía dưới bậc thang bỗng có vài cảnh sát đang đến gần, trong số họ còn có một ông lão đeo kính mắt.

“Đến rồi! Đến rồi!” Đội trưởng Chu vội vàng giới thiệu: “Đây chính là chuyên gia Triệu Quý mà tôi nói!”

“À, là người trong tộc rồi!” Triệu Ngọc nhanh chóng tiến lên bắt tay với chuyên gia: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ! Bắt ông phải đi một chuyến xa xôi thế này thật sự ngại quá!”

“Ôi ôi, đừng nói như vậy, có thể trợ giúp cảnh sát là trách nhiệm của tôi mà!” Triệu Quý tiên sinh khiêm tốn nói: “Về trồng cỏ linh chi thì tôi lành nghề, nhưng danh xưng ‘chuyên gia’ thì tôi không dám nhận đâu, không dám!”

“Đội trưởng Chu nói…” Triệu Ngọc đi thẳng vào vấn đề: “Ông có quen biết Bạch Văn Hải à?”

“Đúng, đương nhiên là tôi biết rồi!” Chuyên gia nói: “Ông ta lớn hơn tôi năm tuổi, năm ấy, ông ta làm thuê ngay trong cơ sở trồng cỏ linh chi nhà của chúng tôi.

Thằng nhóc này, chỉ dùng hai năm đã học hết tất cả kỹ thuật của nhà tôi rồi!”

“Hơn nữa, người này có đầu óc có đảm lượng, cực kỳ dũng cảm khi quyết định đi trồng cỏ linh chi tím, còn buôn bán được nhiều tiền, thậm chí còn thành lập công ty nữa chứ, làm người ta hâm mộ lắm đấy!”

“Vậy… ông có thể nói cụ thể là năm nào không?” Triệu Ngọc nói: “Ông ta đã rời khỏi nhà các ông và tự lập sự nghiệp riêng vào năm nào thế?”

“Ừm… Có lẽ là khoảng năm 86!” Chuyên gia lâu năm nhớ lại và nói: “Sau khi rời khỏi nhà chúng tôi, ông ta cùng một số người bạn tìm đến một khu rừng trên núi và bắt đầu trồng cỏ linh chi tím!”

“Nghe nói, năm thứ nhất đã thua sạch bách, thẳng đến năm thứ hai mới có khởi sắc, đến năm thứ ba thì cuối cùng cũng kiếm được rất nhiều tiền!”

“Bởi vì là nuôi trồng bên ngoài nên cỏ linh chi của ông ta gần như không khác gì hoang dại cả, lúc đỉnh điểm còn có thể bán được 500 một cân, vào những năm 1980, đó là mức giá cao ngất trời đấy!” Chuyên gia lâu năm cực kỳ hâm mộ nói: “Ở trong nước thậm chí không có nhiều người dám thu mua đâu!”

“Nhưng mà mấy thằng nhóc kia lại có chiêu số cực kỳ cao, vậy mà bắt được hẳn đường dây ở nước ngoài mà bán cỏ linh chi! Chỉ mấy năm sau, tất cả đã mua được ô tô cho riêng mình rồi…”

“Vậy…” Triệu Ngọc hỏi: “Ông có biết lúc ấy bọn họ đã gieo trồng cỏ linh chi tím ở đâu không?”

“Không biết” Chuyên gia lâu năm trả lời rất kiên quyết: “Đây cơ bản thuộc về bí mật buôn bán, bọn họ sẽ không dễ dàng tiết lộ đâu đúng không?”

“Nhưng mà sau này lúc thành lập công ty, nghe nói bọn họ đã ký kết hợp đồng thuê với Hội Lâm nghiệp” Chuyên gia lâu năm nói: “Cho nên tôi đoán hẳn là ở ngọn núi khá hẻo lánh thì phải? Cỏ linh chi tím mặc dù có giá trị cao, nhưng mà cực kỳ yếu ớt, cho dù sau này làm trong nhà kính cũng là lúc được lúc hỏng!”

“Tôi phỏng chừng bọn họ phải tìm một hoàn cảnh tự nhiên, cực kỳ thích hợp cho cỏ linh chi tím sinh trưởng, nhiệt độ cao, độ ẩm cao, hơn nữa ngoại cảnh lại không có thay đổi lớn!”

“Hơn nữa, còn phải tìm được gốc trồng phù hợp, có chất lượng bào tử cao, nói ngắn lại, gieo trồng cỏ linh chi tím tuy rằng mang lại lợi nhuận cao, nhưng vốn đầu tư cũng cao, rủi ro cũng cực kỳ lớn!”

“Thế nhưng, Bạch Văn Hải vẫn thành công, không biết ông ta may mắn, hay là trang bị kỹ thuật thật sự vượt qua thử thách…”

“Thế sau này thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Ông và ông ta có liên hệ với nhau lần nào nữa không?”

“Ha ha, đồng hành là oan gia!” Chuyên gia lâu năm lạnh nhạt cười: “Cùng lắm là chạm mặt thì chào một câu mà thôi!”

“Nhưng mà công ty Bạch Văn Hải dường như cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, ước chừng…” Ông ta nhớ lại một chút: “Ước chừng duy trì năm, sáu năm thì phải? Hình như là vào năm 1993 hoặc 1994, công ty của ông ta lập tức thất bại!”

“Tình hình cụ thể thì tôi không rõ lắm, có thể là bởi vì cỏ linh chi tím sinh trưởng không tốt, cũng có thể là các nhà kính dần dần mọc lên, đánh sâu vào bọn họ, cũng có thể là nội bộ bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn!”

“Tóm lại, từ đó về sau, bọn họ lập tức tách ra” Chuyên gia lâu năm nói: “Nhưng mà dù sao thì Bạch Văn Hải cũng có kỹ thuật, nên ông ta vẫn làm ngành trồng cỏ linh chi, cũng làm nhà kính, sự nghiệp coi như là phất lên!”

“Chỉ tiếc…” Ông lão nói với vẻ tiếc nuối: “Sau này ông ta lại xảy ra chuyện! Anh trai ông ta lại không giỏi làm ăn, sản nghiệp lớn như vậy mà lại dần dần suy sụp”

“Sau này, anh trai ông ta thật sự không làm nổi nữa, bắt đầu chuyển nhượng cơ sở, tôi còn tiếp nhận mấy nhà kính đấy…”

“Vậy…” Triệu Ngọc cân nhắc một chút, hỏi: “Ngoại trừ Bạch Văn Hải ra, ông có nhớ gì về những người khác trong công ty bọn họ không?”

“Không, đương nhiên là không!” Chuyên gia lâu năm nói: “Tất cả những gì tôi biết đều là nghe người khác nói thôi!”

“Tôi chỉ biết cơ sở trồng trọt của bọn họ ở trong núi, nhưng kho hàng và địa điểm làm việc của công ty đều ở vùng ngoại thành Khang Nhạc, chính là trong một điền trang”

“Bởi vì nơi đó là đầu mối giao thông then chốt nên rất tiện giao hàng, lúc ấy, nhà của chúng tôi cũng có kho hàng ở đó…”

“Tôi còn nhớ rõ là có một năm, kho hàng của bọn họ từng xảy ra một vụ cướp, hình như… còn có người chết nữa đấy!”

“Hả!?”

Một câu nhất thời khiến Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na đồng thời kinh ngạc hô to, khiến chuyên gia lâu năm hoảng sợ!

“Ông nói… công ty bọn họ đã có người chết à!?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Mau nói cho tôi biết người chết… là ai!!?”