← Quay lại trang sách

Chương 2501 Sự kiện trộm cướp

“Hả?” Chuyên gia lâu năm không nghĩ tới Triệu Ngọc lại kích động như thế, vội vàng trả lời: “Người chết hình như là ông lão trông cửa! Tôi… Tôi cũng không chắc lắm, tôi cũng chỉ nghe người khác kể lại thôi!”“Ông lão trông cửa?” Triệu Ngọc hỏi: “Ông ta chết thế nào?”

“Nghe đâu là trong một lần trộm cướp” Chuyên gia lâu năm nghĩ lại rồi kể: “Có kẻ trộm đột nhập vào kho hàng của bọn họ lúc nửa đêm, muốn trộm cỏ linh chi cất trong kho, ừm… cũng có thể là muốn trộm tiền…”

“Kết quả là kinh động đến ông lão trông cửa, ông lão và tên trộm xảy ra xô xát, cuối cùng không may bị tên trộm đánh chết, hình như cỏ linh chi hay là tiền gì đó cũng bị trộm mất…”

“Hửm?” Triệu Ngọc lại càng kích động, hắn cảm thấy cuối cùng cũng sắp nắm được trọng điểm, vội vàng truy hỏi: “Vậy… về sau vụ án đó thế nào? Có bắt được tên trộm không?”

“Bắt được! Bắt được!” Chuyên gia lâu năm nói: “Hình như… tên trộm đó là người trong nội bộ, biết rõ tình hình nội bộ của bọn họ, hình như vì đổ nợ nên mới bí quá hóa liều thì phải?”

“Có điều…” Chuyên gia lâu năm cẩn thận nói: “Chuyện này hẳn đã từng xảy ra, nhưng tình hình cụ thể có giống như những gì tôi nói hay không thì cũng khó mà nói được…”

“Ông Triệu” Đội trưởng Chu cũng hiểu được tầm quan trọng của vấn đề, vội vàng hỏi: “Ông có nhớ rõ thời gian cụ thể xảy ra vụ trộm cướp này không?”

“Ối… Cái này thì… Chậc chậc…” Chuyên gia lâu năm cố gắng nhớ lại, hồi lâu sau mới đáp: “Hình như… nếu không phải năm 89 thì cũng là năm 90 nhỉ?”

“Hửm? Không phải chứ?” Triệu Ngọc nói: “Công ty của đám người Bạch Văn Hải thành lập vào năm 90, nếu đúng như lời ông nói thì lúc xảy ra vụ án trộm cướp, công ty bọn họ vẫn chưa thành lập đâu!”

“Hả? Vậy sao?” Chuyên gia lâu năm nhíu mày, sau đó cố gắng nhớ lại hồi lâu, lúc này mới không quá chắc chắn nói: “Hình như công ty của Bạch Văn Hải đúng là sau này mới thành lập, nhưng trước khi chính thức thành lập công ty thì nó đã hình thành quy mô từ trước rồi!”

“Tôi đoán có lẽ là vì bọn họ buôn bán cỏ linh chi kiếm tiền cho nên mới khiến Hội Lâm nghiệp và các bộ ngành liên quan chú ý, đúng chứ?” Chuyên gia lâu năm nói: “Anh nghĩ xem, trước đó bọn họ tùy tiện khai thác các loại nấm trong núi rừng như vậy nhất định đều là lén lút làm, không bị ai phát hiện, địa điểm khai thác hoàn toàn miễn phí…”

“Nhưng mà về sau làm ăn càng lúc càng lớn, nếu bọn họ cứ tiếp tục làm vậy thì sẽ vi phạm pháp luật! Cho nên bọn họ dứt khoát ký hợp đồng với Hội Lâm nghiệp, thành lập công ty nuôi trồng cỏ linh chi chính quy, vậy thì sẽ hợp pháp ngay thôi!”

“Vào thời điểm đó, cỏ linh chi tím chính là món lãi kếch xù” Chuyên gia lâu năm nói: “Tiền lên kế hoạch xây dựng công ty gần như không đáng kể!”

“Nếu tôi cũng có kỹ thuật tốt như vậy thì lúc đó tôi chắc chắn cũng sẽ làm như họ!”

“Tổ trưởng Triệu” Đội trưởng Chu đi tới trước mặt Triệu Ngọc: “Bây giờ tôi sẽ lập tức đi thẩm tra vụ án này, nếu là án hình sự có liên quan đến mạng người thì chắc chắn sẽ tra được hồ sơ và biên bản!”

“Đúng vậy!” Đội trưởng Thi căn dặn: “Bây giờ chúng ta đã có thông tin công ty, có tên người, có thời gian cụ thể, anh nhanh đi điều tra đi!”

“Vụ án năm đó có khả năng liên quan đến người bị giam cầm!”

“Rõ!” Đội trưởng Chu nói xong vội vàng chạy đi gọi điện thoại.

“Triệu Ngọc… à không…” Tịch Mộng Na vội vàng sửa miệng: “Tổ trưởng, hình như không hợp lý lắm nhỉ? Không phải mấy hôm trước chúng ta vừa hỏi chuyện chị dâu của Bạch Văn Hải à?”

“Sao án hình sự lớn thế này mà bà ấy lại chưa từng nhắc tới chứ?”

“Hả?” Triệu Ngọc trợn mắt: “Ừ nhỉ! Tiểu Na à, bây giờ cô phải nhanh lên, nhanh chân chạy đi liên hệ với chị dâu của Bạch Văn Hải rồi cẩn thận hỏi han chuyện này đi!”

“À, được!” Tịch Mộng Na càng ngày càng lanh lợi, lập tức cầm điện thoại tới chỗ yên tĩnh để gọi.

“Nếu là giết người…” Đội trưởng Thi lại nói với Triệu Ngọc: “Vậy tên tội phạm kia có lẽ đã bị phán tử hình rồi chứ?”

“Xem ra vụ án trên núi Tiêu Dao không liên quan gì tới ông lão trông cửa kia mà là liên quan tới tên trộm giết chết ông lão…”

“Đội trưởng Thi” Triệu Ngọc phân tích: “Anh có còn nhớ những gì chị dâu Bạch Văn Hải kể về người thứ năm không?”

“Hả?” Đội trưởng Thi yên lặng gật đầu, dường như đã hiểu được ý của Triệu Ngọc: “Ý anh là người thứ năm chính là tên trộm đó?”

“Người trong nội bộ, nợ nần chồng chất, bí quá hóa liều…” Triệu Ngọc nói: “Nghe rất giống người thứ năm!”

“Thật là…” Đội trưởng Thi chỉ vào đội trưởng Chu đang đứng ở xa: “Anh yên tâm đi, tuy đã trôi qua khá lâu nhưng kiểu vụ án này chắc chắn sẽ có hồ sơ lưu trữ!”

“Ừm…”

Triệu Ngọc gật đầu rồi nhìn sang Tịch Mộng Na đang liên lạc với chị dâu Bạch Văn Hải, vì thế bảo đội trưởng Thi tiếp tục hỏi chuyện chuyên gia lâu năm, còn mình thì lén đi tới sau lưng Tịch Mộng Na.

Tịch Mộng Na phản ứng cực nhanh, Triệu Ngọc vừa tới gần là cô ta đã phát hiện ra hắn, lập tức mở loa ngoài điện thoại ngay.

“… Cô có thể nói cho tôi biết chuyện đó xảy ra vào năm nào không?” Trong điện thoại truyền đến giọng của chị dâu Bạch Văn Hải.

“Khoảng năm 89 hoặc năm 90!” Tịch Mộng Na trả lời.

“À, thảo nào!” Chị dâu nói: “Là thế này, ban đầu lúc mới hoạt động, lúc đó tôi và anh trai của Văn Hải vẫn chưa tới giúp cậu ta!”

“Thấy bọn Văn Hải buôn bán lời to nên anh trai ông ta mới muốn tham gia cùng, thế nhưng lại bị Văn Hải từ chối, hai anh em còn vì thế mà xích mích ầm ĩ một thời gian!”

“Sau đó anh trai ông ta dưới cơn tức giận đã dẫn theo mẹ chúng tôi tới Côn Dương kiếm sống!” Chị dâu nói: “Cho nên trong đoạn thời gian đó, bọn Văn Hải xảy ra chuyện gì chúng tôi cũng không rõ!”

“Chậc chậc…” Chị dâu hiểu ý, nói: “Có điều, theo lý thuyết thì chuyện lớn như vậy, cho dù sau này chúng tôi mới tới giúp thì cũng phải nghe loáng thoáng được chút gì đúng không?”

“Thế nhưng từ trước tới giờ Văn Hải lại chưa từng kể với chúng tôi, đúng là kỳ lạ…”

“Vậy…” Tịch Mộng Na lại hỏi: “Bà có thể tìm giúp chúng tôi những người biết chuyện này được không?”

“Ối, cái này thì…” Chị dâu lắc đầu nói: “Thật sự rất khó! Mấy ngày nay tôi và Tuyết Kỳ để ý, phát hiện những người biết rõ về Văn Hải đã qua đời hết rồi!”

“Ừm… Vậy được rồi!” Tịch Mộng Na nói: “Nếu chúng tôi tìm thấy nghi phạm, phiền bà tới giúp chúng tôi nhận diện nhé!”

“Tất nhiên là không thành vấn đề rồi!” Chị dâu thẳng thắn đồng ý.

Song ngay lúc Tịch Mộng Na vừa định cúp điện thoại thì bên chỗ đội trưởng Chu cũng đã nhận được tin tức mới nhất.

“Hồ sơ số 1066, tổ trưởng Triệu, đội trưởng Thi” Đội trưởng Chu hứng phấn nói: “Tìm được rồi, tìm được rồi!”

“Hửm?”

Triệu Ngọc quay đầu lại, phát hiện đội trưởng Chu đang giơ điện thoại của mình lên, chắc là đã nhận được tin tức mới.

Giây tiếp theo, đội trưởng Chu hưng phấn chạy tới trước mặt Triệu Ngọc, đưa ảnh chụp trong điện thoại cho Triệu Ngọc xem, hơn nữa còn tỉ mỉ kể lại: “Người này chính là tên trộm năm đó!”

Triệu Ngọc chỉ liếc mắt một cái đã lập tức xua tay ra hiệu cho Tịch Mộng Na, ý bảo cô ta đừng ngắt điện thoại ngay.

Tịch Mộng Na lập tức hiểu rõ, vội vàng chuyển cuộc gọi thoại của mình và chị dâu Bạch Văn Hải sang cuộc gọi video.

Ngay sau đó, cô ta đưa điện thoại của mình tới trước ảnh chụp tên tội phạm trên điện thoại của đội trưởng Chu!

Kết quả là trong điện thoại lập tức truyền đến câu trả lời xác nhận của chị dâu: “Đúng vậy, không sai! Chính là ông ta!!” Chị dâu hưng phấn nói: “Người này chính là đối tác thứ năm thích mặc âu phục thắt caravat đỏ đó!!!”