Chương 2502 Mười lăm năm lẻ mười bảy ngày
Hai tiếng sau, tại Cục Cảnh sát thành phố Khang Nhạc“Tất cả thông tin đều đã được nắm rõ rồi” Đội trưởng Chu cầm tư liệu nói với Triệu Ngọc: “Ông ta sinh năm 1975, tên là Tốn Quốc Đống, là người Khang Nhạc, lớn hơn Bạch Văn Hải ba tuổi”
“Người này chưa tốt nghiệp cả bậc tiểu học, thế nhưng trong nhà lại có tiền, gia đình làm nghề buôn bán dược liệu, cũng coi như là nhà giàu đời thứ hai lúc đó!”
“Ông ta và Bạch Văn Hải là bạn nối khố, là anh em kết nghĩa với Trương Vũ Âm” Đội trưởng Chu kể lại chi tiết: “Vào năm 87, sau khi đám người Bạch Văn Hải trồng thử cỏ linh chi tím gây dựng sự nghiệp thất bại, do thiếu nguồn tài trợ nên họ mới kéo Tôn Quốc Đống tới gia nhập cổ phần!”
“Lúc đó Tôn Quốc Đống tài trợ 100000 nhân dân tệ tiền vốn mới giúp cho cơ sở gieo trồng hoạt động trở lại, mà cũng trong năm đó, cỏ linh chi tím cuối cùng cũng tạo ra thu nhập, mang lại cho họ gần 500000 tệ tiền lời!”
“Tuy nhiên, do trước đó chưa thỏa thuận rõ ràng nên ngoài 100000 tệ tiền vốn, Tôn Quốc Đống còn độc chiếm hơn 300000 tệ tiền lời khiến cho đám người Bạch Văn Hải vô cùng bất mãn…”
“Ngay sau đó, vào năm 88, doanh thu và lợi nhuận bọn họ kiếm được tăng lên gấp đôi, Tôn Quốc Đống lại chơi chiêu công phu sư tử ngoạm muốn chiếm một nửa lợi nhuận, kết quả dẫn tới mâu thuẫn rồi bị đám người Bạch Văn Hải đá ra khỏi công ty…”
“Về sau, Tôn Quốc Đống do đầu tư thất bại nên sinh lòng độc ác, vào đêm ngày 17 tháng 4 năm 1989, ông ta đã lén chạy vào kho hàng của đám người Bạch Văn Hải trộm 200000 tệ tiền hàng…”
“Nhưng vào lúc ăn trộm, ông ta lại bị bảo vệ Vương Phúc phát hiện, hai người bọn họ đã xảy ra ẩu đả, khiến cho Vương Phúc bị chấn thương não nặng mà mất mạng…”
“Ngày hôm sau, Tôn Quốc Đống bị bắt ngay tại nhà mình, cảnh sát cũng đã tìm thấy tang vật nhưng lúc đó Tôn Quốc Đống lại không chịu thừa nhận chuyện mình giết người cướp của…”
“Cuối cùng, bảo vệ Vương Phúc do bị đẩy ngã nên mới bị thương ở đầu, lúc tòa án xét xử cân nhắc đến chuyện ông ta không cố ý giết người nên Tôn Quốc Đống không bị phán tử hình, chỉ bị phán tù chung thân!”
“Sau đó nữa, do biểu hiện của ông ta trong thời gian đi tù khá tốt nên nhiều lần được giảm án phạt, cuối cùng chỉ cần phải ở tù mười lăm năm, được ra tù vào tháng 7 năm 2004!”
“Cái gì!? Ông ta được thả vào năm 2004? Ngồi tù mười lăm năm…” Nghe đến đây, Triệu Ngọc chợt kinh hãi, vội vàng lấy sổ tay ra tính toán, nói: “Trương Vũ Âm mất tích vào tháng 4 năm 2005, mãi cho đến mấy hôm trước mới được người khác phát hiện trong hang động trên núi Tiêu Dao, ngày hôm đó…”
“Đúng vậy, không sai!” Tốc độ tính nhẩm của Tịch Mộng Na thậm chí còn nhanh hơn tốc độ tính tay của Triệu Ngọc, lập tức nói: “Vừa tròn mười lăm năm!”
“Nói vậy…” Đội trưởng Thi há to miệng: “Chẳng lẽ hung thủ bí ẩn này là Trương Quốc Đống? Ông ta dùng cách bắt giam người để báo thù sao?”
“Chính xác thì…” Đội trưởng Chu nhẩm tính trong lòng, sau khi tính xong mới nói: “Tổng thời gian Tôn Quốc Đống bị giam trong tù là mười lăm năm mười bảy ngày!”
“Xem ra… điểm mấu chốt của vụ án nằm ở đây, rất có thể ông ta cũng muốn đám người Bạch Văn Hải nếm thử mùi vị bị giam trong tù nhỉ?”
“Chỉ tiếc là…” Tịch Mộng Na nói: “Chúng ta chỉ biết thời gian mất tích đại khái của Trương Vũ Âm, nếu tính tỉ mỉ thì chắc cũng vừa tròn mười lăm năm mười bảy ngày!”
“Đậu xanh rau má nhà nó!” Triệu Ngọc sửng sốt nói: “Ba ngày sau khi bắt cóc Trương Vũ Âm, hung thủ lại tiếp tục bắt cóc Cù Tiểu Hoa, chênh nhau vừa đúng ba ngày!”
“Cho nên Cù Tiểu Hoa mới được thả trễ hơn Trương Vũ Âm ba ngày…”
“Tôi chưa từng gặp tội phạm thế này bao giờ!” Tịch Mộng Na lạnh người, sởn gai ốc nói: “Chỉ vì báo thù mà ông ta nhốt kẻ thù của mình tận mười lăm năm, nhưng tính ra hắn ta cũng đã ngồi tù mười lăm năm, hơn nửa đời của người này cứ thế mà…”
“Đừng cảm khái nữa!” Triệu Ngọc mở điện thoại ra tra tư liệu, nói: “Bởi vì tên Bành Chính Nghĩa này không có ai quan tâm nên chúng ta vẫn luôn không thể xác định được chính xác ngày ông ta bị bắt cóc!”
“Nhưng thời gian mất tích của Bạch Văn Hải và con gái ông ta lại khá rõ ràng!” Triệu Ngọc nói: “Mọi người xem đi, thời gian bọn họ gặp tai nạn xe cộ là bảy ngày sau khi Cù Tiểu Hoa mất tích…”
“Nếu chúng ta đoán không sai, bảy ngày sau khi hung thủ thả Cù Tiểu Hoa, ông ta cũng sẽ thả Bạch Văn Hải và con gái Bạch Văn Hải ra ngoài!”
“Bảy ngày” Đội trưởng Thi bấm tay tính thử: “Vụ án này đã xảy ra được năm này, nói cách khác… là ngày mốt sao? Ngày mốt Bạch Văn Hải và con gái ông ta sẽ được thả ra?”
“Nhưng mà… ở đâu mới được chứ?” Đội trưởng Chu nói: “Chẳng lẽ… hung thủ lại dám tiếp tục thả người trong hang động trên núi Tiêu Dao sao?”
“Đủ rồi!” Triệu Ngọc nói: “Chỉ cần hung thủ có chút đầu óc thì ông ta sẽ không tới núi Tiêu Dao nữa đâu! Có điều… Nếu hung thủ thật sự là Tôn Quốc Đống, vậy thì tôi cũng đoán được ông ta sẽ thả người ở đâu rồi!”
“Đội trưởng Chu, anh mau chóng đi điều tra xem” Triệu Ngọc nói: “Kho hàng của bọn họ năm đó bây giờ có còn không?”
“Không còn, đã bị dỡ bỏ rồi!” Đội trưởng Chu không cần suy nghĩ đã trả lời này: “Bây giờ nơi đó đã trở thành cơ sở hậu cần, sớm đã cảnh còn người mất!”
“Ồ…” Triệu Ngọc im lặng suy nghĩ.
“Có điều” Đội trưởng Thi nói: “Vậy cũng không thể không đề phòng! Đội trưởng Chu, anh cho người tới trông coi nơi đó đi! Canh giữ ở nơi kín đáo một chút!”
“Tôi hiểu rồi!” Đội trưởng Chu gật đầu: “Tôi sẽ đi sắp xếp ngay!”
“Từ từ, từ từ đã…” Tịch Mộng Na đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Tôi nói này, mọi người hơi bỏ gần tìm xa rồi đấy!”
“Nếu đã biết Tôn Quốc Đống là nghi phạm quan trọng, vậy tại sao không trực tiếp đi bắt ông ta chứ?” Tịch Mộng Na nhún vai: “Không phải chỉ cần điều tra được nơi ông ta ở là xong việc rồi sao?”
Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc vỗ mạnh vào ót mình, thở dài nói: “Thật đúng là, sao tôi lại bỏ qua chuyện quan trọng như vậy chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy” Đội trưởng Thi cũng lúng túng cười: “Trong đầu toàn là người bị mất tích cho nên tư duy cũng theo quán tính nghĩ rằng Tôn Quốc Đống bị mất tích!”
“Ừm, đội trưởng Chu à!” Hắn vội hỏi: “Tình hình của Tôn Quốc Đống bây giờ thế nào?”
“Chúng tôi đã tra ra rồi, sau khi ra tù thì ông ta vẫn tiếp tục ở lại Côn Dương” Đội trưởng Chu trả lời: “Hơn nữa, điều kiện kinh tế của ông ta hiện tại cũng không tồi, ông ta đang sống ở khu chung cư Bích Quế Viên nằm ở ngoại ô phía Nam Côn Dương!”
“Hả? Nợ nần chồng chất, ngồi tù” Đội trưởng Thi buồn bực: “Sao lại kiêu ngạo, à không, có tiền như thế chứ?”
“Chúng tôi không rõ lắm” Đội trưởng Chu nói: “Tư liệu cho thấy ông ta vẫn luôn trong trạng thái vô công rỗi nghề! Tình hình cụ thể thì chúng tôi cần phải điều tra tiếp…”
“Tôi thấy chúng ta đừng chờ nữa!” Đội trưởng Thi quay sang Triệu Ngọc xin chỉ thị: “Tổ trưởng Triệu, vùng ngoại ô phía Nam Côn Dương cách Khang Nhạc không xa, chỉ cần đi tầm một tiếng là tới, hay là bây giờ chúng ta tới chỗ Tôn Quốc Đống nói chuyện đi?”
“Không được!” Tuy nhiên Triệu Ngọc lại quyết đoán xua tay, nói: “Người này có thể giam cầm tận năm người nhiều năm như vậy mà không bị người khác phát hiện, chứng tỏ ông ta cũng không phải là kẻ tầm thường gì!”
“Bích Quế Viên là khu chung cư mới xây, tôi cho rằng ông ta không thể nào trắng trợn nhốt người trong nhà mình thế được…” Triệu Ngọc suy nghĩ, nói: “Cho nên chúng ta chỉ có thể âm thầm điều tra trước, tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ!”
“Còn về vụ án giam cầm, có lẽ nó cũng không đơn giản như những gì chúng ta đã nghĩ” Triệu Ngọc nói ra lo lắng của mình: “Nếu hung thủ phát hiện chúng ta đang điều tra ông ta, rất có thể ông ta sẽ cắt đứt tất cả liên hệ đến nơi giam cầm!”
“Nếu ông ta từ chối khai báo, chúng ta cũng không làm gì được ông ta cả”
“Đến lúc đó, người bị nhốt chỉ có thể chờ chết, ngược lại chúng ta sẽ trở thành kẻ hại chết bọn họ!”
“Ừm…” Đội trưởng Thi liên tục gật đầu, nịnh bợ nói: “Vẫn là tổ trưởng Triệu suy nghĩ sâu xa!”