Chương 2503 Không có tin tức
“Đúng đúng đúng” Trên xe cảnh sát, Triệu Ngọc đang nói chuyện với Miêu Anh qua điện thoại: “Tình hình chính là như vậy, chắc chắn được tám chín phần mười rồi!”“Tôn Quốc Đống này vì đám người Bạch Văn Hải mà ngồi tù mười lăm năm mười bảy ngày, ăn miếng trả miếng, bây giờ ông ta muốn trả ngược lại, khiến cho đám người Bạch Văn Hải cũng nếm thử mùi vị bị nhốt suốt mười lăm năm mười bảy ngày!”
“Nếu không thì sao lại có chuyện trùng hợp vậy được?”
“Triệu Ngọc, vậy bây giờ anh định làm thế nào?” Miêu Anh nhận ra tính quan trọng của sự việc, vội vàng dặn dò: “Lúc này anh tuyệt đối đừng nóng vội ngả bài với Tôn Quốc Đống!”
“Em yên tâm đi!” Triệu Ngọc mỉm cười: “Anh không ngốc vậy đâu! Trước tiên anh sẽ âm thầm quan sát ông ta, đợi đến khi nắm được chứng cứ xác thực rồi bắt cũng không muộn!”
“Ừ, vậy là tốt rồi!” Miêu Anh yên tâm, sau đó lại nói: “Triệu Ngọc, em cho rằng tốt nhất anh nên tra lại vụ trộm cướp năm đó thật kỹ, em có cảm giác, nếu Tôn Quốc Đống không bị oan thì ông ta sẽ không oán hận tới mức này đâu!”
“Liệu có phải vụ án giết người cướp của lúc trước còn có ẩn tình gì không?”
“Đúng vậy, quả nhiên là tư tưởng lớn gặp nhau, hai chúng ta lại không hẹn mà cùng chung suy nghĩ!” Triệu Ngọc khen ngợi nói: “Anh cũng đã cho người đi điều tra rồi, kỹ thuật lúc đó lạc hậu, nói không chừng thật sự có gì đó mờ ám!”
“Vừa rồi có người chú ý, năm đó lúc Tôn Quốc Đống giết người cướp của cũng không phải do cùng đường, ông ta chỉ là đầu tư mua bán thất bại và đánh bạc lỗ chút tiền mà thôi!”
“Nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, nhà Tôn Quốc Đống mở hiệu thuốc bắc, gia đình kinh doanh lớn, chút tiền bị lỗ này đối với ông ta cũng không đáng là bao!”
“Đúng vậy” Miêu Anh nói: “Nói cách khác, Tôn Quốc Đống không có lý do gì phải đi trộm cướp, có lẽ ông ta bị người khác giá họa cũng không chừng!”
“Quả thật” Triệu Ngọc nói: “Từ lúc bị bắt cho đến lúc xét xử, Tôn Quốc Đống này vẫn luôn không thừa nhận mình đã phạm tội, luôn miệng nói mình bị oan!”
“Tuy nhiên, sau khi vào tù thì ông ta lại bắt đầu im lặng, sau đó liên tục có cơ hội giảm án phạt. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ từ lúc đó ông ta đã chuẩn bị kế hoạch báo thù rồi!”
“Haizz! Em chỉ suy nghĩ một chuyện” Miêu Anh nói: “Nếu hung thủ thật sự là Tôn Quốc Đống kia thì tại sao ông ta lại thả người ra?”
“Trương Vũ Âm chẳng qua hơi xui xẻo, nếu ông ta cũng được cứu sống, không lẽ Tôn Quốc Đống không sợ bị bắt sao?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nhăn mày: “Cù Tiểu Hoa chỉ là thần chí tạm thời có vấn đề, lỡ đâu bà ấy hồi phục được, vậy Tôn Quốc Đống kia…”
“Triệu Ngọc… Anh có phát hiện ra không” Miêu Anh trịnh trọng nói: “Chuyện này có lẽ không đơn giản như những gì chúng ta đã nghĩ đâu!”
“Có chứ, anh cũng nhận ra rồi!” Triệu Ngọc nói: “Có khả năng, tuy Tôn Quốc Đống bắt giam họ nhưng ông ta lại có cách đảm bảo những người bị nhốt đó không nhận ra ông ta, cũng không biết bản thân mình đang bị nhốt ở đâu!”
“Cho nên anh nhất định phải thật cẩn thận” Miêu Anh dặn dò: “Nếu không tìm thấy những người bị bắt cóc thì tuyệt đối không được ngả bài với ông ta!”
“Yên tâm đi, anh biết phải làm thế nào mà” Triệu Ngọc nói: “Lần này anh định tự mình ra tay, chưa nhìn thấy thỏ thì chưa thả chim ưng*!”
* 不见兔子不撒鹰 – Bất kiến thố tử bất tản ưng: Tương tự như câu địch không động, ta không động.
Ngắt cuộc gọi với Miêu Anh, Triệu Ngọc vừa định sắp xếp lại suy nghĩ thì đội trưởng Thi đã vội vàng báo cáo với hắn:
“Tổ trưởng Triệu, người của đội trưởng Chu tra ra được tiền đầu tư của Tôn Quốc Đống là do người nhà gửi cho ông ta” Đội trưởng Thi nói: “Nhà bọn họ buôn bán dược liệu, kinh doanh rất lớn, rất nhiều người đã ra nước ngoài sinh sống rồi!”
“Do là con cháu nhà họ Tôn nên từ lúc ông ta ngồi tù, hằng năm gia đình ông ta đều gửi cho ông ta một khoản tiền, bây giờ tổng tài sản của ông ta đã lên tới gần mười triệu tệ đấy! Đương nhiên là không cần phải làm việc rồi!”
“Ồ…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Vậy gia đình thì sao? Ông ta có vợ con gì không?”
“Ừm…” Đội trưởng Thi nhìn tư liệu nói: “Ông ta có vợ có con, nhưng từ lúc ông ta ngồi tù thì vợ cũng rời khỏi ông ta mà chạy tới Hải Lan, xem như là dẫn theo đứa bé cao chạy xa bay!”
“Phải điều tra cho rõ” Triệu Ngọc thẳng thắn đáp lại: “Bây giờ chúng ta phải nắm giữ mọi tin tức về Tôn Quốc Đống, không thể bỏ qua bất cứ một thông tin nào!”
“Tôi hiểu rồi!” Đội trưởng Thi gật đầu đáp ứng, đồng thời cũng đưa tư liệu cho Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc cầm lấy rồi nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong tư liệu có cả ảnh chụp, hẳn là gia đình ba người nhà Tôn Quốc Đống, Tôn Quốc Đống mặc âu phục đeo caravat đỏ, vợ ông ta ôm một đứa bé chừng hai tuổi trong lòng, nhìn cách ăn mặc thì chắc là một bé trai…
“Đã có thù oán lớn như thế…” Tịch Mộng Na nhíu mày nói: “Sao lúc Bạch Văn Hải vừa mất tích, cảnh sát lại không điều tra Tôn Quốc Đống?”
“Cái này…” Đội trưởng Thi lắc đầu: “Chúng tôi cũng không biết! Để tôi đi hỏi lại cảnh sát phụ trách điều tra rồi tính sau…”
“Nhưng mà…” Đội trưởng Thi lại nói: “Tôn Quốc Đống vẫn luôn bị giam trong nhà tù thành phố Côn Dương, hơn nữa lúc trước còn bị phán bị giam không thời hạn, cho nên… chắc đám người Bạch Văn Hải cũng không để ý tới ông ta nhỉ?”
“Biết đâu còn cho rằng ông ta sẽ chết già trong nhà giam nữa đấy!”
“Ừm…” Triệu Ngọc hiểu ý, nói: “Dù thế nào đi nữa, nếu mọi đầu mối đều tập trung vào Tôn Quốc Đống thì chúng ta cũng không cách chân tướng bao xa nữa đâu!”
Cùng lúc đó, sau khi bỏ điện thoại xuống, Miêu Anh xoay người đi vào một tòa nhà dạy học rộng rãi.
Lúc này cô đang ở trong khuôn viên trường Cao đẳng Sư phạm Nam Vân, đi cùng với cô còn có Nhiễm Đào phụ trách chạy vòng ngoài và vài cảnh sát địa phương.
Vừa vào khu dạy học đã có một người đàn ông trung niên đầu trọc đứng đó tiếp đón.
Người này là giáo sư của trường Cao đẳng Sư phạm Nam Vân, tên ông ta là Trương Vân Long.
Lần này Miêu Anh tới thăm hỏi ông ta là vì ông ta đã từng là học trò của Tô Nhược Hoa!
Giáo sư Trương dẫn mọi người vào phòng họp, nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.
“Ôi, đúng là năm tháng cuốn đi tuổi trẻ, mới chớp mắt mà tôi đã sắp về hưu rồi!” Giáo sư Trương buồn bã nói: “Nhớ lại quá khứ, thanh xuân tươi đẹp đúng là lướt qua trong chớp mắt!”
“Giáo sư Trương” Miêu Anh đi thẳng vào vấn đề: “Lần này chúng tôi đến cũng đã báo trước cho ông một tiếng rồi, chúng tôi muốn tìm hiểu về tình hình của cô Tô Nhược Hoa, hy vọng ông có thể khai báo chi tiết”
“À, tất nhiên rồi” Giáo sư Trương gật đầu nói: “Cô Tô đã mất tích rất nhiều năm, tôi cũng hy vọng có thể tìm được tung tích của bà ấy!”
“Hiếm khi cảnh sát không từ bỏ, đã qua nhiều năm rồi mà vẫn điều tra vụ án của cô Tô!”
“Tôi nghe nói, lúc cô Tô mất tích, ông còn giúp đỡ tìm kiếm bà ấy nữa đúng không?” Miêu Anh nói.
“Đúng vậy, không riêng gì tôi mà lớp chúng tôi lúc đó còn tìm kiếm khắp cả thành phố nữa đấy!” Giáo sư Trương nhớ lại, nói: “Chúng tôi đều vô cùng lo lắng, rất sợ cô Tô gặp chuyện không may!”
“Nhưng không nghĩ tới đã hơn ba mươi năm rồi mà vẫn không có tin tức gì về bà ấy… Haizz…” Giáo sư Trương cảm thán nói: “Đúng là thế sự vô thường mà!”
“Sự mất tích của cô Tô chính là một tổn thất lớn đối với giới văn học Côn Dương chúng tôi, à không, phải nói là cả giới văn học Nam Vân!”
“Vậy… phiền ông kể lại cho chúng tôi biết” Miêu Anh nói: “Chuyện về cô Tô năm đó đi!”