Chương 2504 Chuyện cũ ở trường
“Cô Tô rất xinh đẹp” Trong phòng họp, Giáo sư Trương nhớ lại chuyện từ hơn ba mươi năm trước: “Là vẻ đẹp bẩm sinh, vẻ đẹp trong trẻo tự nhiên, không cần trang điểm, nhìn thì rất giản dị nhưng lại vô cùng sang trọng!”“Lúc đó đám nam sinh chúng tôi luôn lén bàn luận sau lưng cô Tô, rất nhiều người coi bà ấy là nữ thần trong lòng” Giáo sư Trương nói: “Hơn nữa, tính tình của cô Tô cũng rất dịu dàng, có tấm lòng nhân hậu, đặc biệt trong lĩnh vực văn học, bà ấy có thể được coi là thần tượng của mọi học sinh!”
“Lúc ấy bọn tôi rất hâm mộ thầy Bạch, hâm mộ thầy ấy lấy được cô Tô…”
“Hai người bọn họ vợ chồng hòa hợp, có thể nói là vợ chồng kiểu mẫu của trường chúng tôi, khiến cho chúng tôi lại càng hâm mộ hơn…”
“Nhưng mà tất cả những điều tốt đẹp này đều đã biến mất hoàn toàn vào ngày cô Tô mất tích!” Giáo sư Trương tiếc nuối nói: “Từ khi cô Tô mất tích, ngôi trường này như mất đi điều gì đó khiến người ta cảm thấy day dứt…”
“Vậy…” Miêu Anh vừa cầm sổ tay ghi chú vừa hỏi chuyện: “Sau khi cô mất tích, nhà trường có phản ứng gì khác thường không? Cảnh sát có từng tra ra nghi phạm nào không?”
“Chuyện này thì tôi không rõ lắm, dù sao cũng không có ai tới hỏi tôi…” Giáo sư Trương nói: “Tôi còn nhớ rất rõ, thời điểm cô Tô mất tích cũng vừa lúc bắt đầu kỳ nghỉ hè, cho nên chỉ sợ rất ít người biết tình hình cụ thể trong trường!”
“Vậy… ông có từng nghe được tin đồn gì về cô Tô Nhược Hoa không?” Miêu Anh lại hỏi.
“Ừm, chuyện này… Chậc chậc…” Giáo sư tặc lưỡi, nói: “Cô cảnh sát, tôi ấy mà, chỉ thuận miệng nói thôi, hy vọng cô đừng truyền ra ngoài nhé!”
“Hả?” Miêu Anh vừa nghe là biết có vấn đề, nhanh chóng gật đầu: “Chuyện này ông cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không để lộ chuyện cá nhân ra ngoài đâu!”
“Được rồi, là thế này” Giáo sư Trương do dự một lúc rồi mới nói: “Nhắc tới trường Sư phạm Nam Vân, người mà mọi người nghe tiếng nhiều nhất ắt phải là đại sư Chung Thu Lâm xuất thân từ trường chúng tôi!”
“Bây giờ thầy ấy chính là đại sư quốc học nổi tiếng khắp cả nước, là một nhân vật làm mưa làm gió!”
“Ồ?” Trong lòng Miêu Anh căng thẳng, không nghĩ tới Giáo sư Trương cũng nhắc tới vị đại sư quốc học này.
“Tôi nghe nói, ừm, tất nhiên chỉ là nói nhỏ với nhau thôi! Những tin tức này đều là tôi nghe người khác nói lúc đến trường” Giáo sư Trương nói: “Bọn họ nói, trước khi cô Tô và thầy Bạch kết hôn, Giáo sư Chung cũng đã từng theo đuổi cô Tô, nghe nói hình như bọn họ còn trải qua một đoạn thời gian rất tốt đẹp nhưng cuối cùng không biết tại sao lại chia tay…”
“Có người nói là vì sự xuất hiện của thầy Bạch, cũng có người nói là âm âm thành dương, nguyên nhân là vì Giáo sư Chung và cô Tô đều là nhân tài văn học kiệt xuất nên bọn họ không thể làm bạn đời của nhau, còn thầy Bạch thì lại là người biết săn sóc, người như vậy thích hợp với cô Tô hơn…”
Những lời Giáo sư Trương nói, Miêu Anh đã từng nghe chính miệng Bạch Phượng Khởi kể lại cho nên cô cũng không quá bất ngờ.
Thứ cô muốn thu được là manh mối mới trước đây chưa từng biết, vì thế cô hỏi xen vào: “Vậy sau khi cô Tô kết hôn, bọn họ có từng bị đồn chuyện xấu gì không?”
“Ối, cái này thì không có!” Giáo sư Trương vội vàng xua tay: “Cô Tô của chúng tôi không phải loại người thiếu quyết đoán, tuy rằng sau khi kết hôn, bà ấy vẫn trầm mê sự nghiệp, say mê văn học nhưng bà ấy cũng chưa từng qua loa với gia đình mình, còn cùng thầy Bạch chăm sóc lẫn nhau, cuộc sống trôi qua vô cùng đầm ấm…”
“Hơn nữa, căn cứ vào những gì đám ăn dưa hóng chuyện như chúng tôi thấy thì Giáo sư Chung tuy lúc ấy vẫn còn độc thân, nhưng thầy ấy không hề quấy rầy cuộc sống của cô Tô…”
“Còn nữa, vợ chồng thầy Bạch và Giáo sư Chung đều là người tốt, bọn họ đều là người có trình độ cao, cho dù là trong công việc hay cuộc sống, bọn họ đều rất hợp nhau!”
“Ngoài ra, cũng không giấu gì cô” Giáo sư Trương nói: “Giáo sư Chung đã từng dạy tôi, tôi không biết quá nhiều về thầy ấy nhưng tôi tin rằng Giáo sư Chung là một người hiền lành ngay thẳng, thầy ấy sẽ không làm ra chuyện gây hại cho cô Tô đâu!”
Chậc…
Miêu Anh âm thầm tặc lưỡi, xem ra chuyến đi tới trường học này không thu hoạch được gì cả, cho tới giờ, những gì Giáo sư Trương kể đều là những điều cô đã biết từ trước.
“Vậy…” Miêu Anh mở sổ tay ra, vẫn tiếp tục hỏi chuyện như bình thường: “Trong những người bạn học của ông, có ai trong nhà làm nghề kinh doanh hải sản không?”
“Còn nữa, ông có biết người đó có kho đông lạnh hay không?”
“Hay là có người nào khá say mê kỹ thuật đông lạnh không?”
“Hả?” Bởi vì Giáo sư Trương không biết chuyện thi thể nữ bị đóng băng nên lúc này có hơi mông lung, ngừng một lúc lâu mới nói: “Thủy sản… Đông lạnh… Cái này…”
“Ôi trời, cô hỏi vấn đề này là làm khó tôi rồi…” Giáo sư Trương lắc đầu nói: “Cô cảnh sát, cô xem thế này được không? Tôi có nhóm WeChat, tôi có thể lên nhóm hỏi thử được không?”
“Vấn đề này cô hỏi tôi thì tôi cũng không rõ, tôi không chắc liệu có người nào như vậy không…”
“Ừm…” Miêu Anh cân nhắc một chút rồi nói: “Được rồi! Vậy làm phiền ông hỏi thử giúp tôi, nếu có tin tức gì thì ông nhớ liên hệ với tôi nhé!”
“Nói không chừng, tin tức này sẽ rất quan trọng cho vụ án của cô Tô!”
“Được, được!” Giáo sư Trương đáp ứng: “Tôi sẽ hỏi thử!”
“À, còn nữa…” Miêu Anh nhìn gợi ý trong sổ tay, lúc này mới hỏi thêm một vấn đề: “Trong các học trò các ông, có người nào rất ngưỡng mộ cô Tô Nhược Hoa mà tính tình lại hơi kỳ quái không?”
“Ừm… Không nhất thiết chỉ có học trò thôi đâu, có thể là giáo viên hay nhân viên công tác gì đó? Tóm lại chỉ cần là người có quen biết với cô Tô…”
“Chuyện này… Chậc chậc…” Giáo sư Trương nói: “Lúc trước, sau khi cô Tô mất tích, trong đám bạn học cũng có người suy đoán, nghi ngờ cô Tô bị tên biến thái nào đó bắt cóc!”
“Lúc ấy mọi người cũng đưa ra được vài đối tượng khả nghi, nhưng bàn luận cũng chỉ là bàn luận mà thôi, loại chuyện này cũng không thể mang ra đùa giỡn được. Tôi nghĩ, nếu những người mà mọi người đưa ra thật sự có vấn đề thì cảnh sát đã sớm bắt họ đi rồi đúng không?”
“Ồ?” Miêu Anh hỏi: “Vậy ông có biết những đối tượng khả nghi đó gồm những ai không?”
“Ôi trời, chuyện này… lúc đó trường chúng tôi cũng có hơn trăm học sinh, là người nào thì tôi cũng không nhớ rõ lắm, thế này đi” Giáo sư Trương giơ điện thoại của mình lên: “Tôi có thể giúp các cô tìm vài người hỏi thử…”
“Được thôi, đã làm phiền ông rồi!” Miêu Anh tỏ vẻ khách sáo.
“Ừm, cô cảnh sát à” Giáo sư Trương do dự nói: “Không giấu gì cô, gần đây tôi cũng nghe được chút lời đồn, nói là đã tìm thấy cô Tô rồi, nhưng mà lại… lại…”
“Được rồi, tôi hiểu ý ông rồi!” Miêu Anh khoát tay với Nhiễm Đào, nói: “Ông giúp chúng tôi điều tra, chúng tôi tất nhiên phải nói rõ cho ông, nhưng vụ án quan trọng, vì để bắt được hung thủ hại chết cô Tô, chúng tôi hy vọng ông có thể ký biên bản giữ bí mật với chúng tôi!”
Cô vừa nói xong, Nhiễm Đào đã mang biên bản chuẩn bị sẵn từ trước đưa cho Giáo sư Trương…
Ngay lúc Giáo sư Trương ký tên, điện thoại của Miêu Anh chợt vang lên.
Cuộc gọi này là do Ngô Tú Mẫn gọi tới, Ngô Tú Mẫn nói cho cô biết đại sư Chung Thu Lâm đã từ Xuyên Tây chạy tới đây, bây giờ đang vội vàng nghe ngóng tình hình từ phía cảnh sát…