Chương 2505 Nước mắt giàn giụa và Israel
Lúc Miêu Anh chạy tới trung tâm khám nghiệm tử thi của Cục Cảnh sát Côn Dương, cô cũng vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng khiến người khác đau lòngChỉ thấy đại sư Chung Thu Lâm lao tới ôm chầm lấy chồng của Tô Nhược Hoa – Bạch Phượng Khởi, đau khổ gào thét.
Chung Thu Lâm nước mắt giàn giụa, Bạch Phượng Khởi khóc lóc thảm thiết, tất cả đều là vì không thể chấp nhận được cái chết bất thường của Tô Nhược Hoa…
Bên cạnh ông Chung là một người phụ nữ hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc, bà ấy chính là Phương Phương, vợ của Chung Thu Lâm. Tuy bà Phương Phương không khóc nhưng hai mắt đã sưng đỏ cả lên, vô cùng buồn bã.
Có điều bà ấy lại càng lo lắng cho sức khỏe ông Chung hơn, vậy nên bà ấy mới đứng bên cạnh liên tục khuyên nhủ.
Cũng đúng lúc này, hai người nhìn thấy Miêu Anh đến nên mới ngừng khóc, lau khô nước mắt trên mặt.
“Không được đâu!” Bà Phương Phương lo lắng nói: “Ông Chung chỉ vừa mới xuất viện mà thôi, tôi thấy chắc ông không cần phải vào đó đâu nhỉ?”
“Không, Phương Phương à!” Ông Chung vẫn khăng khăng nói: “Lão già tôi đã chạy từ An Đô xa xôi tới đây, nếu không găp được Tô Lỵ, à không… nếu không được nhìn mặt Tô Nhược Hoa một lần, sao tôi có thể thoải mái đây!”
“Lão Bạch, Phương Phương, hai người đừng nghĩ nhiều” Ông Chung giải thích: “Tôi không có ý gì khác, Nhược Hoa là đồng nghiệp cũ, là chiến hữu cũ của tôi, hai người… hai người cho tôi gặp bà ấy đi!”
“Ông Chung, chuyện này…” Bạch Phượng Khởi khó xử nói: “Không phải tôi muốn cản ông, mà là tôi thật sự lo lắng ông sẽ không chịu nổi!”
“Bởi vì… Bởi vì… Ừm…” Bạch Phượng Khởi không biết nên giải thích như thế nào, lúc này chợt nhìn thấy Miêu Anh mới vội vàng nói: “À đúng rồi, chỉ mình tôi đồng ý thôi thì vẫn chưa đủ để cho ông vào đâu!”
“Bây giờ vụ án này là án hình sự, cảnh sát vẫn còn đang điều tra, không ai được phép vào đó cả!”
“Hả?” Chung Thu Lâm quay người nhìn Miêu Anh, vội vàng cầu xin: “Cô cảnh sát, tôi cầu xin cô, dù Nhược Hoa có thành ra thế nào đi nữa thì bây giờ bà ấy cũng đã chết, tôi đã lo lắng mấy chục năm nay rồi, cô cho tôi gặp bà ấy một lần đi!”
“Cái này…”
Miêu Anh cũng khó xử, cô biết sức khỏe của Chung Thu Lâm không được tốt, lần trước vừa nhìn thấy tấm ảnh kia mà ông ta đã kích động tới mức nhập viện rồi.
Nếu nhìn thấy dung nhan hơn ba mươi năm vẫn không đổi kia của Tô Nhược Hoa, chỉ sợ ông ta khó mà chấp nhận nổi…
“Hay là…” Miêu Anh vắt óc suy nghĩ, nảy ra một biện pháp khác, nói: “Giáo sư Chung, ông đừng vội, nếu muốn gặp thi thể thì ông phải tuân theo trình tự làm việc của cảnh sát chúng tôi trước đã!”
“Thế này đi, chúng tôi nhất định sẽ cho ông gặp di thể của cô Tô, nhưng mà…” Miêu Anh nói: “Trước khi gặp bà ấy, chúng tôi hy vọng ông có thể phối hợp với cảnh sát, trả lời một vài vấn đề mà chúng tôi cần biết, có được không?”
“Được chứ, được chứ” Phương Phương vội nói: “Hai ông bà già chúng tôi từ xa chạy tới Côn Dương cũng là vì muốn cung cấp manh mối cho cảnh sát, hy vọng có thể nhanh chóng bắt được hung thủ sát hại cô Nhược Hoa thôi, ông nói có đúng không?”
“Cái này… Được rồi!” Ông Chung chống gậy nói: “Các cô cứ hỏi đi, tôi sẽ nói tất cả những gì tôi biết cho mọi người, chỉ hy vọng các cô có thể nhanh chóng điều tra ra chân tướng, tìm ra tên hung thủ giết người kia!”
“Được, ông cứ yên tâm! Mời mọi người đi bên này…” Miêu Anh lập tức gật đầu, dẫn hai vợ chồng Chung Thu Lâm vào phòng họp…
Cùng lúc đó, ngoài cổng khu chung cư Bích Quế Viên nằm ở ngoại ô phía Nam thành phố Côn Dương.
Triệu Ngọc đang ngồi trong một chiếc xe cảnh sát nằm vùng, dùng ống nhòm quan sát hoàn cảnh bên trong khu chung cư.
“Đúng, chính là người đó!” Đội trưởng Thi ngồi bên cạnh chỉ vào một người đang tưới hoa trong khoảng sân nhỏ nào đó, nói: “Người này chính là Tôn Quốc Đống!”
“Trùng hợp thật đấy, không nghĩ tới nhà ông ta lại ở ngay ngoài cùng, như vậy là chúng ta có thể dễ dàng quan sát từ bên ngoài rồi!”
Triệu Ngọc nhìn sang, Tôn Quốc Đống khoác một chiếc áo lông cừu mỏng màu xám, một tay đút vào túi áo, một tay lười nhác cầm bình tưới hoa.
Lúc này trời chỉ mới sập tối nhưng Tôn Quốc Đống lại có vẻ rất buồn ngủ, trong lúc tưới hoa đã ngáp không biết bao nhiêu lần!
Sau khi tưới hoa xong, ông ta lại quay sang thu dọn đồ vật trong vườn rồi xoay người đi vào nhà, từ đó không nhìn thấy người đâu nữa.
“Tổ trưởng Triệu” Đội trưởng Thi cân nhắc nói: “Anh nói xem, khu vườn này của ông ta nhỏ như thế, chắc là không đào hầm ngầm gì đó đâu nhỉ?”
“Đội trưởng” Một cảnh sát điều tra ngồi phía sau nghe vậy vội vàng nói: “Tuyệt đối không có chuyện này đâu! Vừa rồi chúng tôi đã xem xét bản vẽ, bên dưới khu vườn là bãi đậu xe ngầm, không thể nào có tầng hầm ngầm đâu!”
“Ồ…” Đội trưởng Thi gật đầu: “Nói vậy thì tên này chắc chắn đã mang người tới nơi khác giấu rồi nhỉ?”
“Đúng vậy” Triệu Ngọc nói: “Nhìn bộ dạng mơ màng của ông ta, biết đâu lại là kẻ ngày ngủ đêm thức, hôm nay chúng ta phải trông chừng thật kỹ mới được!”
“Ừm, yên tâm đi tổ trưởng Triệu” Đội trưởng Thi nói: “Chúng tôi đã định vị theo dõi điện thoại của Tôn Quốc Đống rồi!”
“Trong khu chung cư, trên mái nhà, bãi đỗ xe ngầm và cả nơi này, tất cả đều có sắp xếp người của chúng ta, chỉ cần ông ta nhúc nhích thì nhất định không thoát khỏi tay chúng ta!”
“Nếu ông ta thật sự ra ngoài lúc nửa đêm” Triệu Ngọc nói: “Có phải sẽ rất khó sắp xếp theo dõi, dễ bị ông ta phát hiện ra không?”
“Anh yên tâm” Đội trưởng Thi nói: “Buổi tối tôi sẽ cho thêm một đội nữa tới đây, bọn họ đều lái xe taxi tới, sẽ không bị mục tiêu chú ý đâu!”
“Còn nữa, chúng tôi còn chuẩn bị cả flycam và thiết bị định vị từ xa, nếu thật sự không được nữa thì chúng tôi sẽ mở vệ tinh theo dõi” Đội trưởng Thi nói: “Chỉ cần ông ta ra ngoài thì chắc chắn sẽ không thoát đâu!”
“Tốt lắm, có điều…” Triệu Ngọc cẩn thận nói: “Chúng ta phải bắt được cùng lúc, tôi cảm thấy nơi giam giữ nạn nhân sẽ không xa nhà ông ta lắm đâu!”
“Cho nên anh phải cho người đi điều tra tất cả các sản nghiệp trên danh nghĩa của Tôn Quốc Đống, thử xem ông ta có mua sản nghiệp để giam người gần nơi này không?”
“Còn nữa, tất cả thông tin như nhật ký cuộc gọi, chi tiêu tài chính và cả thông tin trên Internet vân vân đều phải điều tra thật kỹ lưỡng, nói không chừng, không cần ông ta dẫn đi, chúng ta cũng có thể tìm được nơi giam nạn nhân rồi!”
“Tôi biết rồi” Đội trưởng Thi nói: “Chúng tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng rồi nhanh chóng mang tài liệu tới đây, anh cứ yên tâm!”
Dường như lời này ứng nghiệm ngay, đội trưởng Thi mới nói tới đây thì điện thoại ông ta đã reo chuông.
Sau khi kiểm tra tin tức xong, ông ta vội vàng báo cáo với Triệu Ngọc.
“Tổ trưởng Triệu, chúng tôi vừa mới tra ra được vợ trước của Tôn Quốc Đống đã qua đời vì bệnh nặng từ năm năm trước. Sau khi ly hôn với Tôn Quốc Đống, bà ta đã tới Hải Lan kết hôn với một đầu bếp, sau đó lại theo đầu bếp tới Israel, cuối cùng qua đời ở đó…”
“Israel sao? Cũng xa thật đấy!” Triệu Ngọc lắc đầu, sau đó nói: “Không phải Tôn Quốc Đống vẫn còn một đứa con trai ư? Cũng ở Israel à?”
“Ừm… Cái này thì chúng tôi vẫn chưa tra rõ” Đội trưởng Thi nói: “Chúng tôi vẫn đang tra tiếp, phải chờ thêm một thời gian nữa! Tôi đoán có thể con trai bà ta sẽ theo bà ta tới Israel, hoặc là sẽ ở lại Hải Lan…”
Kết quả là đội trưởng Thi còn chưa dứt lời, bộ đàm của ông ta đã vang lên.
“Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, mục tiêu đã xuất hiện, đang đi về phía cửa chính…”
Vừa nghe thấy thông báo trong bộ đàm, mọi người lập tức cảnh giác, Triệu Ngọc thì vội vàng đóng cửa kính xe lại.
Quả nhiên, không quá một phút sau, mọi người đã nhìn thấy Tôn Quốc Đống xuất hiện ở cổng khu nhà, trong tay ông ta còn cầm một cái lồng chim, xem ra là muốn mang chim đi dạo…
“Không đúng!” Triệu Ngọc nheo mắt lại, nói: “Khu chung cư này không hề nhỏ, điều kiện xung quanh lại tốt, sao ông ta không mang chim đi dạo trong khu chung cư mà lại chạy ra đây làm gì?”
Kết quả, Triệu Ngọc vừa nói xong đã thấy Tôn Quốc Đống vẫy tay bắt xe taxi…