Chương 2506 Nghị thiết đài sầm
* Hình dung những người cùng chung chí hướng, tình cảm thâm hậu, xuất phát từ bài thơ “Tặng Ôn Kiều” của Tấn Quách PhácĐ
êm khuya, trên mái nhà của khu chung cư đối diện Bích Quế Viên.
Triệu Ngọc ngửa cổ hớp một ngụm bia, nhìn Tịch Mộng Na đang ngồi ngây ngốc nhìn mình.
“Anh đang làm việc mà vẫn được uống rượu sao?” Tịch Mộng Na cắn một miếng cổ vịt sốt mới mua, dường như có vẻ thèm hơi bia.
Triệu Ngọc vốn định trêu chọc người đẹp vài câu, thế nhưng điện thoại lúc này lại đột nhiên vang lên.
Vừa mở ra nhìn thì thấy là Miêu Anh gọi tới.
“Sao rồi tổ trưởng” Miêu Anh mệt mỏi hỏi: “Bên chỗ anh có tiến triển gì không?”
“Bị chơi xỏ rồi!” Triệu Ngọc nói: “Mợ nó, mua đồ ăn còn chưa tính, đã thế còn cầm lồng chim đi dạo! Chưa hết, ông ta còn hại bọn anh theo tới cả chợ, kết quả ông ta đi hết một vòng lớn lại quay về nhà!”
“Hả?” Miêu Anh ngừng một lát, hỏi: “Vậy… ông ta mua cái gì?”
“Mua mấy gói miến, một miếng đậu hủ, một bó rau cần và một túi đậu phộng…” Triệu Ngọc nói: “Anh có cảm giác ông ta biết bọn anh đang đi theo mình cho nên cố ý làm vậy để khiêu khích bọn anh!”
“Chậc chậc… Bây giờ sợ nhất là bị ông ta phát hiện ra có người theo dõi ông ta!” Miêu Anh lo lắng nói: “Nếu ông ta không tới chỗ nhốt người nữa thì sẽ rất phiền phức!”
“Triệu Ngọc, anh có muốn…” Miêu Anh nói: “Cho Tiểu Thôi ra trận không?”
Ý của Miêu Anh rất rõ ràng, chính là bảo Tiểu Thôi tìm cơ hội đột nhập vào nhà Tôn Quốc Đống xem xét hoặc là lắp thiết bị nghe lén gì đó.
“Không cần” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Bây giờ anh vẫn chưa muốn làm vậy! Anh vẫn luôn cảm thấy chuyện này có thể có gì đó kỳ lạ!”
“Cứ tiếp tục quan sát rồi tính sau!”
“À, vậy cũng được!” Miêu Anh nói: “Anh nhớ cẩn thận!”
Miêu Anh liên tục nhấn mạnh câu “Anh nhớ cẩn thận”, Triệu Ngọc biết là một câu hai nghĩa, vừa là nhắc hắn phải điều tra vụ án cẩn thận, vừa là nhắc hắn chú ý tới an toàn của bản thân.
Suy cho cùng, hắn và Tịch Mộng Na ở cùng nhau thì vẫn phải đề phòng mối uy hiếp đến từ những nơi khác.
“Em yên tâm đi!” Triệu Ngọc nói xong cũng hỏi lại Miêu Anh: “Bên em thì sao? Điều tra thế nào rồi? Nghe nói thầy Chung cũng từ nơi xa xôi chạy tới Côn Dương à?”
“Ông ta đã nhìn thấy thi thể chưa? Phản ứng chắc rất mãnh liệt đúng không?”
“Vẫn ổn, tốt hơn em nghĩ một chút” Miêu Anh nói: “Bọn em đã chuẩn bị xe cấp cứu trước, có điều may mà không cần dùng tới!”
“Sau khi nhìn thấy di thể Tô Nhược Hoa, ông Chung bị choáng váng khoảng vài phút” Miêu Anh nói: “Ông ta làm thế nào cũng không nghĩ ra, tại sao Tô Nhược Hoa vẫn giữ nguyên dáng vẻ của 34 năm trước!”
“Thậm chí trong lúc hoảng hốt, ông ta còn nghĩ rằng Tô Nhược Hoa vẫn còn sống, còn nói rất nhiều chuyện với bà ấy…” Miêu Anh thở dài một hơi, nói: “Khiến bọn em cảm thấy tình cảm của ông ta đối với Tô Nhược Hoa đúng là nghị thiết đài sầm!”
“Hả?” Triệu Ngọc không hiểu thành ngữ này, hỏi: “Nghĩa là sao? Ý là tình cảm sâu đậm à?”
“Đúng vậy” Miêu Anh nói: “Lời này là chính miệng ông Chung nói, người ta là đại sư quốc họa, lời ăn tiếng nói tất nhiên phải có trình độ rồi!”
“Em không cảm thấy…” Triệu Ngọc nói: “Tình cảm của ông ta còn sâu đậm hơn cả Bạch Phượng Khởi sao?”
“Triệu Ngọc, ban đầu em cũng có suy nghĩ giống như anh vậy” Miêu Anh nói: “Nhưng sau khi em nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của ông Chung và những lời ông ta nói với Tô Nhược Hoa, em mới nhận ra tất cả tình cảm của bọn họ đều được thành lập trên cơ sở cùng chung chí hướng, trên sự nghiệp văn học, không phải là tình yêu nam nữ như chúng ta đã nghĩ…”
“Ồ… Ý của em là chúng ta đã nghĩ xấu cho ông ta?” Triệu Ngọc thở dài: “Nói vậy là bên phía ông Chung không thể có quan hệ gì với hung thủ à?”
“Vậy ông ta có cung cấp manh mối gì không?”
“Không có!” Miêu Anh nói: “Trước khi ông ta gặp Tô Nhược Hoa, em đã hỏi ông ta rất lâu, tất cả những lời ông ta nói đều là về tình hữu nghị cách mạng của bọn họ, về những hồi ức tốt đẹp khi bọn họ còn cùng nhau làm việc ở trường!”
“Còn về vụ án, ông ta gần như không biết gì cả” Miêu Anh nói: “Cũng như những người khác, ông lão vốn nghĩ rằng sau khi ông ta thế chỗ Tô Nhược Hoa tới thủ đô không lâu, ông ta có thể nhận được tin tức của Tô Nhược Hoa!”
“Nhưng không nghĩ tới một lần đợi chờ này lại kéo dài cả đời! Đúng là… Ừm…” Miêu Anh nghĩ hồi lâu, tiếc nuối nói: “Ông lão nói một thành ngữ gì đó rất sâu sắc nhưng em lại quên mất rồi!”
“Đúng là tạo hóa trêu người!” Triệu Ngọc nói: “Có điều, vụ án này cho anh cảm giác dễ lý giải hơn vụ quan tài treo nhiều, ít nhất chúng ta cũng biết dung nhan Tô Nhược Hoa không già đi là vì bị đông lạnh!”
“Ông Chung cũng nói” Miêu Anh nói: “Theo hiểu biết của ông ta về những người quen biết Tô Nhược Hoa, không có người nào có liên quan đến nghề đông lạnh cả!”
“Ừm…” Triệu Ngọc nói: “Xem ra chúng ta vẫn phải bàn bạc kỹ hơn nữa! Không phải hôm nay em tới trường học sao? Cũng không lấy được manh mối gì à?”
“Học trò của Tô Nhược Hoa năm đó đã cung cấp cho bọn em danh sách của những người từng bị nghi ngờ, bọn em vẫn đang xác minh!” Miêu Anh nói: “Vốn bọn em muốn tìm cảnh sát lúc trước phụ trách điều tra vụ án Tô Nhược Hoa mất tích, nhưng tìm hồi lâu mới phát hiện tất cả những cảnh sát năm đó đều đã qua đời cả rồi!”
“Ồ…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Điều tra lại án cũ là vậy đó! Chúng ta phải thật kiên nhẫn mới được!”
“Được rồi, buổi tối lạnh lắm” Miêu Anh dặn dò nói: “Anh nhớ mặc áo ấm đấy!”
“Ừm, em cũng vậy…” Triệu Ngọc cũng dặn dò lại, lúc này hai người mới cúp điện thoại.
“Triệu Ngọc” Bấy giờ Tịch Mộng Na cầm lấy một chai bia, nói: “Tôi uống một chút được không?”
“Lo ăn cổ vịt của cô đi!” Triệu Ngọc giật chai bia lại, sau khi mở ra lại ngửa đầu uống một hơi…
Đúng lúc này, trong bộ đàm lại truyền đến tin tức.
“Các đơn vị chú ý, mục tiêu đã xuất hiện, mục tiêu đã xuất hiện…”
“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc bất ngờ, vội vàng vịn vào lan can trên mái nhà nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy nghi phạm Tôn Quốc Đống đã xuất hiện trước cổng khu chung cư.
“Ông ta có bệnh à?” Tịch Mộng Na nhìn thấy Tôn Quốc Đống mặc quần áo thể thao, hình như đang muốn chạy bộ, vội vàng nói: “Bây giờ là 10 giờ 15 phút, người này… chạy bộ cái gì chứ?”
Mọi người đều ý thức được hành động Tôn Quốc Đống có thể có gì đó mờ ám nên tất cả đều tiến vào trạng thái chiến đấu, bắt đầu bám theo ông ta…
Nhưng đến hơn ba mươi phút sau, Tôn Quốc Đống chỉ chạy quanh công viên bên ngoài khu chung cư hai vòng, sau đó lại quay về nơi ở trong khu chung cư.
“Đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc đứng trên mái nhà giận đến mức chửi thề: “Ông ta thế mà chỉ chạy bộ một cách đơn thuần vậy à, người này cố ý đúng không? Không lẽ… chúng ta thật sự đã bị lộ rồi?”
“Hay là ông ta đã sớm biết chúng ta sẽ tra ra ông ta!?”
“Không được, không được…” Triệu Ngọc cảm nhận được gì đó, lúc này đứng trên mái nhà mở sổ tay của mình ra, bắt đầu sắp xếp tất cả thông tin về vụ án bắt giam người…
Cực khổ suốt đêm nhưng cuối cùng vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Côn Dương không hổ danh là thành phố mùa xuân, nhiệt độ giữa ngày và đêm không chênh lệch nhiều lắm, đêm nay Triệu Ngọc không hề cảm thấy lạnh.
Tới hừng đông, hắn đã uống hết một két bia, mà trong sổ tay cũng đã viết chi chít tư liệu về vụ án.
Nhìn sang Tịch Mộng Na, chỉ thấy cô ta đang nghiêng người nằm ở góc tường tránh gió, vẫn còn đang ngủ say.
Triệu Ngọc đóng sổ lại, bước tới lan can nhìn xuống dưới nhưng chỉ thấy rèm cửa nhà Tôn Quốc Đống kéo kín mít, bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì.
Xẹt xẹt… Xẹt xẹt…
Đúng lúc này, trong bộ đàm phát ra tiếng xẹt xẹt, sau đó truyền tới giọng nói của đội trưởng Thi:
“Tổ trưởng Triệu, tổ trưởng Triệu, anh có ở đó không?” Đội trưởng Thi nói: “Tôi vừa nhận được tin báo án, có người phát hiện có một cô gái không mặc quần áo trong thùng rác ở thôn Ứng thuộc thành phố Khang Nhạc, có vẻ bị ngược đãi rất nghiêm trọng… Đội trưởng Chu nói, cô gái này hình như là con gái của Bạch Văn Hải…”