Chương 2507 Xác nhận thân phận
Tám giờ sáng, tại thôn Ứng thuộc thành phố Khang Nhạc“Sao lại thế này?” Đội trưởng Thi nổi cơn thịnh nộ, nhằm vào đội trưởng Chu mà oanh tạc: “Tổ trưởng Triệu đã sớm đoán được sẽ có kẻ thả người ở thôn Ứng!”
“Còn các cậu thì sao? Sao có thể cái gì cũng không biết chứ?”
“Đội trưởng Thi” Đội trưởng Chu vội vàng giải thích: “Bãi hậu cần của thôn Ứng quá lớn, có tất cả tám cổng, hôm qua chúng tôi đã sắp xếp tổng cộng là ba mươi cảnh sát!”
“Chỉ là…” Đội trưởng Chu chỉ vào thùng rác nói: “Anh nhìn đi, thùng rác này cách bãi hậu cần hơn 500 mét đấy! Chúng tôi không thể chú ý tới được!”
“Nạn nhân thì sao?” Triệu Ngọc nhìn thùng rác, hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Vẫn… Vẫn còn sống” Đội trưởng Chu nhanh chóng trả lời: “Chúng tôi đã đưa người tới bệnh viện Khang Nhạc rồi, tình hình của cô ấy không khác Cù Tiểu Hoa bao nhiêu, trên người cũng không có quần áo, bẩn đến mức gần như không nhận ra nổi!”
“Có điều trạng thái tinh thần của cô ấy tốt hơn Cù Tiểu Hoa một chút. Theo lời người phát hiện thì lúc đó ông ấy nghe thấy có tiếng gõ lộc cộc trong thùng rác, ban đầu ông ấy còn tưởng là có chó mèo gì đó bên trong, nhưng tới lúc mở ra nhìn thử, không ngờ tới bên trong lại là người!”
“Người phát hiện là ai?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“À, chúng tôi đã lập hồ sơ rồi!” Đội trưởng Chu trả lời: “Là một ông cụ định tới khu vực gần đây tập thể dục buổi sáng!”
“Thả người ở chỗ này… Chậc chậc…” Đội trưởng Chu nhìn thùng rác bẩn thỉu, lắc đầu thở dài: “Hung thủ mợ nó đúng là không phải người!”
“Tại sao?” Song Triệu Ngọc lại nhăn mày, lầm bầm nói: “Tại sao chỉ có một người? Đội trưởng Chu, anh đã tìm kỹ khu vực xung quanh chưa?”
“Tìm rồi, tìm rồi!” Đội trưởng Chu vội vàng trả lời: “Trong phạm vi năm cây số đều đã tìm một lần rồi, thậm chí tôi còn liên hệ với người bên núi Tiêu Dao nữa nhưng vẫn không có phát hiện mới nào cả!”
“Đúng vậy!” Tịch Mộng Na lắc nói: “Bạch Văn Hải và con gái ông ta bị bắt vào cùng một ngày mà! Tại sao lại chỉ thả một người?”
“Tại sao lại không thả Bạch Văn Hải?”
“Quan trọng nhất là…” Đội trưởng Thi nói ra trọng điểm: “Tối hôm qua, tất cả chúng ta đều nhìn chằm chằm vào Tôn Quốc Đống mà! Đêm qua ông ta ngủ ngon lành ở nhà, rõ ràng hung thủ không phải ông ta!”
“Không thể nào!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Nếu không liên quan gì tới ông ta, tại sao hung thủ lại thả người ở đây?”
“Nơi này chính là nơi lúc trước Tôn Quốc Đống giết người cướp của, chuyện này chắc chắn có liên quan tới ông ta!”
“Nói vậy…” Đội trưởng Thi nhăn mày: “Ông ta có đồng lõa sao!?”
“Tổ trưởng Triệu, đội trưởng Thi!” Lúc này, đội trưởng Chu báo cáo: “Anh yên tâm, chúng tôi vừa điều tra rồi, bởi vì nơi này là bãi hậu cần nên chỗ nào cũng có camera giám sát!”
“Hung thủ thả người ở trong này không thể nào không để lại dấu vết, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra người thôi…”
Vừa mới nói xong, bộ đàm của đội trưởng Chu đã vang lên.
Mọi người đều có thể nghe thấy tiếng cảnh sát trong bộ đàm báo cáo với đội trưởng Chu:
“Đội trưởng Chu, người tỉnh rồi! Không cần phải xác nhận thân phận, cô ấy rất tỉnh táo, còn tự nhận mình chính là con gái của Bạch Văn Hải – Bạch Tuyết Phỉ!!!”
“Hả?”
Mọi người khiếp sợ, không nghĩ tới người bị hại lại có thể nói được chính xác tên tuổi của mình.
“Vậy còn ngây người ở đó làm gì?” Đội trưởng Chu kích động nhắc nhở: “Mau hỏi xem rốt cuộc là ai đã nhốt cô ấy? Là ai đã vứt cô ấy vào thùng rác?”
“Chúng tôi đã hỏi rồi” Cảnh sát điều trả lời: “Cô gái nói người nhốt cô ấy là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi!”
“Cái gì?” Triệu Ngọc sửng sốt hô.
“Đùa cái gì vậy chứ, ba mươi tuổi sao? Đừng quên cô ấy đã bị nhốt mười lăm năm, nếu là một người tầm ba mươi tuổi, vậy chẳng phải năm đó mới mười lăm tuổi sao?”
“Một đứa bé mười lăm tuổi có thể bắt cóc hai cha con Bạch Văn Hải sao?”
“Vậy… Cô ấy có biết mình bị nhốt ở đâu không?” Đội trưởng Chu tuy rằng kinh ngạc nhưng vẫn hỏi được một câu khá quan trọng.
“Không biết!” Cảnh sát điều tra trả lời: “Cô gái nói nơi cô ấy bị nhốt rất giống nhà tù, ngày nào cũng tới giữa trưa mới thấy được chút ánh nắng mặt trời!”
“Vậy cha cô ấy đâu?” Đội trưởng Thi lại hỏi: “Bạch Văn Hải đang ở đâu?”
“Cô gái nói cô ấy không biết!” Cảnh sát điều tra trả lời: “Từ sau khi bị tai nạn xe cộ rồi bị người khác nhốt, cô ấy chưa từng gặp lại cha mình!”
“Chết tiệt!” Đội trưởng Thi nắm chặt tay: “Đã đến nước này rồi, chẳng lẽ không bắt được người sao?”
“Tổ trưởng Triệu” Đội trưởng Chu nói: “Cảm xúc của cô gái không được ổn định lắm, tôi thấy chúng ta vẫn nên tới bệnh viện tự hỏi cô ấy đi!”
“Đợi đã!” Triệu Ngọc lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hỏi đội trưởng Thi: “Trước đó không phải anh nói Tôn Quốc Đống có con trai sao? Năm nay anh ta bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ừm… Chuyện này…” Đội trưởng Thi vội vàng lấy điện thoại ra.
Nhưng tốc độ của ông ta không nhanh bằng Triệu Ngọc, Triệu Ngọc chỉ dùng không đến mười giây đã tìm được tài liệu liên quan.
“Hắn ta sinh năm 1987, năm nay vừa đúng ba mươi ba tuổi!” Triệu Ngọc nói: “Liệu đồng lõa của Tôn Quốc Đống có phải là con trai của ông ta không!?”
“Hả?” Tịch Mộng Na nhíu mày: “Không phải con trai của Tôn Quốc Đống ở Israel sao?”
“Chưa chắc mà!” Đội trưởng Thi xua tay: “Trước mắt vẫn chưa tra được tin tức của con trai ông ta!”
“Tên hắn ta là Trương Dũng Sinh!” Triệu Ngọc nhìn tư liệu nói: “Không phải họ Tôn, chắc là theo họ của vợ Tôn Quốc Đống!”
“Tiểu Na” Hắn đưa điện thoại cho Tịch Mộng Na, nói: “Cô lập tức gửi tư liệu cho Tăng Khả, bảo cậu ta nhanh chóng điều tra tung tích người này!”
“Ừ…” Tịch Mộng Na nhận điện thoại, nhanh chóng làm theo…
“Còn nữa” Triệu Ngọc chỉ vào ảnh của Trương Dũng Sinh, nói với đội trưởng Chu: “Anh cũng gửi tấm ảnh này cho đồng nghiệp anh để bọn họ nhờ Bạch Tuyết Phỉ nhận dạng thử!”
“Được!” Đội trưởng Chu gật đầu.
“Vậy…” Đội trưởng Thi nói: “Chúng ta có cần bắt Tôn Quốc Đống không?”
“Không cần!” Triệu Ngọc nói: “Vẫn còn Bành Chính Nghĩa và Bạch Văn Hải đấy! Càng về sau thì chúng ta càng phải bình tĩnh, nếu thật sự là đồng lõa thì hắn hẳn phải liên lạc với nhau!!!”
“Còn nữa, lập tức điều tra danh bạ điện thoại của Bạch Văn Hải, thử xem những người thường trò chuyện với ông ta có con của ông ta không?”
“À, được!” Đội trưởng Thi vội vàng cầm điện thoại liên lạc với cấp dưới của ông ta.
“Đội trưởng Chu!” Triệu Ngọc lại vẫy tay ra hiệu với đội trưởng Chu: “Bây giờ chúng tôi tới bệnh viện trước, anh cứ làm tốt chuyện camera giám sát, nhanh chóng tìm ra tung tích hung thủ đi!”
“Rõ!” Đội trưởng Chu nhận lệnh.
Triệu Ngọc nhanh chóng lên xe cảnh sát, hướng thẳng tới bệnh viện Khang Nhạc.
“Đúng là không thể tin nổi mà!” Trên xe, Tịch Mộng Na lắc đầu sợ hãi than: “Người giúp đỡ này thật sự là con trai của Tôn Quốc Đống sao?”
“Tôn Quốc Đống bị hại ngồi tù mười lăm năm, con trai ông ta thì theo mẹ sống ở nước ngoài. Cho dù cha con có nhận nhau cũng chưa chắc hắn ta sẽ theo cha mình làm chuyện trái pháp luật vậy đâu!”
“Không biết có còn khả năng nào khác không nhỉ?”
Lời nói của Tịch Mộng Na khiến Triệu Ngọc phải suy nghĩ lại một lần nữa vì hắn cũng cảm thấy có gì đó khác thường.
Song Triệu Ngọc còn chưa kịp tự hỏi thì đội trưởng Chu đã gọi điện tới.
“Tổ trưởng Triệu, xác nhận được rồi!” Đội trưởng Chu kích động nói: “Bạch Tuyết Phỉ nhận ra hắn ta, người nhốt cô ấy chính là Trương Dũng Sinh – con trai của Tôn Quốc Đống!!!”