← Quay lại trang sách

Chương 2508 Nhà giam (1)

Nửa tiếng sau, tại bệnh viện nhân dân thành phố Khang Nhạc“Không được” Một nữ bác sĩ tâm lý của Cục Cảnh sát địa phương nói với đoàn người Triệu Ngọc: “Nếu lại tiếp tục hỏi thì cô bé sẽ suy sụp mất! Tôi biết tình hình rất khẩn cấp nhưng xin mọi người hãy suy nghĩ lại đi!”

“Vừa rồi cô ấy nói được nhiều như vậy đã xem như không tệ rồi, bây giờ cô ấy phải nghỉ ngơi!”

“Tổ trưởng Triệu” Một cảnh sát điều tra báo cáo với Triệu Ngọc: “Đã lấy được thông tin thân phận của cô gái, đã đưa đi xét nghiệm rồi!”

“Nói cách khác…” Triệu Ngọc đầu tiên là gật đầu, sau đó hỏi bác sĩ tâm lý: “Cô gái này đã bị ngược đãi và xâm phạm trong thời gian dài sao?”

“Đúng vậy” Nữ bác sĩ tâm lý nói: “Vừa rồi tôi thấy cảm xúc của cô ấy không đúng lắm nên không dám đào sâu vào vấn đề, nhưng trước đó bác sĩ đã kiểm tra cho cô ấy, phát hiện tình trạng cơ thể của cô ấy quả thật không tốt lắm…”

“Đáng giận…” Tịch Mộng Na ở bên cạnh lòng đầy căm phẫn nói: “Cho dù là vì báo thù đi nữa thì con gái của Bạch Văn Hải cũng vô tội mà!”

“Tại sao, tại sao lại phải đối xử một cách vô nhân tính như vậy với cô ấy chứ?”

“Bác sĩ” Triệu Ngọc lại hỏi nữ bác sĩ: “Cô gái này xác nhận mình là Bạch Tuyết Phỉ, con gái của Bạch Văn Hải sao?”

“Đúng vậy!” Nữ bác sĩ trả lời ngay lập tức: “Vừa rồi cô ấy nói, mười lăm năm trước, cha cô ấy dẫn cô ấy tới thành phố Côn Dương tìm trường trung học tư, kết quả lại gặp phải tai nạn xe cộ, sau đó thì bị nhốt!”

“Lúc xảy ra tai nạn xe cộ, cô ấy nói mình bị bất tỉnh nên không nhớ rõ tình hình lúc đó, cũng không biết cha cô ấy còn sống hay không!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Ý của cô là cô ấy không bị nhốt cùng cha mình ư?”

“Đúng vậy” Nữ bác sĩ nói: “Cô gái nói từ sau vụ tai nạn đó, cô ấy chưa từng gặp lại Bạch Văn Hải!”

“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Những người khác thì sao? Cù Tiểu Hoa, Bành Chính Nghĩa và cả Trương Vũ Âm, cô ấy có từng gặp bọn họ không?”

“Không!” Nữ bác sĩ lắc đầu nói: “Cô ấy nói, từ đầu đến cuối cô ấy chỉ bị nhốt một mình!”

“Trong mười lăm năm qua, người duy nhất cô ấy nhìn thấy chính là người đàn ông đã nhốt cô ấy!”

⚝ ✽ ⚝

Chuyện là như vậy sao…

Triệu Ngọc nhíu mày, càng lúc càng cảm thấy manh mối không đúng.

Hiện tại bọn họ đã có thể xác định, người đàn ông giam giữ Bạch Tuyết Phỉ chính là con trai của Tôn Quốc Đống!

Vậy… Tôn Quốc Đống thì sao?

Rất rõ ràng, cả vụ án này đều do Tôn Quốc Đống bày ra!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng hỏi: “Cô ấy có biết người bắt cóc cô ấy chính là con trai của Tôn Quốc Đống không?”

“Không biết!” Nữ bác sĩ trả lời chắc chắn: “Cô ấy nói người đàn ông kia rất ít nói, có một khoảng thời gian, cô ấy còn tưởng hắn ta bị câm điếc!”

“Nhưng tính tình của người kia rất gắt gỏng, tinh thần có vấn đề rất nghiêm trọng. Hắn ta thường xuyên không khống chế được cảm xúc của mình, sẽ đánh cô ấy, xâm phạm cô ấy…”

“Tinh thần có vấn đề, sao có thể bắt cóc người khác được?” Tịch Mộng Na tức giận, cắn chặt răng nói: “Nhất định là cha hắn ta sai hắn ta làm vậy!”

“Mười lăm năm trước, hắn ta chỉ mới mười lăm tuổi…” Đội trưởng Thi nói: “Sao có thể chứ?”

“Không!” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta tính sai rồi, tính thiếu ba tuổi, con trai Tôn Quốc Đống năm nay ba mươi ba tuổi, mười lăm năm trước hắn ta đã trưởng thành rồi!”

“Ồ…” Đội trưởng Thi vò đầu, thế nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ không thể tin nổi.

“Kỳ lạ!” Triệu Ngọc nói: “Mặc kệ là do Tôn Quốc Đống hay Trương Dũng Sinh làm, tại sao, tại sao bọn họ lại thả cô ấy ra chứ?”

“Không phải đã nói…” Đội trưởng Thi nói: “Là vì Tôn Quốc Đống phải ngồi tù mười lăm năm mười bảy ngày nên mới muốn bắt kẻ thù lại, giam họ đủ mười lăm năm mười bảy ngày như mình sao?”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc nói: “Không phải vẫn còn một ngày nữa mới đến hạn sao? Chúng ta biết chính xác ngày Cù Tiểu Hoa bị bắt, cũng biết ngày cha con Bạch Văn Hải bị bắt mà!”

“Cho nên… Cho dù muốn thả họ thì cũng phải là ngày mai chứ? Tại sao… lại thả trước một ngày?”

“Đúng vậy, thật đúng là…” Đội trưởng Thi lại vò đầu, ông ta cũng cảm thấy vụ án này có vẻ không đúng lắm.

“Vậy thì…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Cô ấy còn nhắc tới chi tiết nào khác không? Lúc được thả ra, cô ấy có nhìn thấy gì không?”

“Không” Nữ bác sĩ nói: “Cô bé nói có lẽ trong thức ăn của mình đã bị bỏ thuốc, chờ tới lúc cô ấy khôi phục lại ý thức thì phát hiện mình đã nằm trong thùng rác, cô ấy lập tức kêu cứu nên mới được cứu sống…”

“Còn về chi tiết tỉ mỉ thì cô ấy nói hơi rời rạc” Nữ bác sĩ lại nói: “Cô ấy nói cô ấy bị giam ở nơi nào đó dưới lòng đất, nơi đó có hiệu quả cách âm khá tốt, gần như không nghe được bất cứ tiếng động nào từ bên ngoài, chỉ có mấy lần vào lúc nửa đêm, cô ấy nghe được tiếng bò kêu…”

“Còn nữa, trong căn phòng giam cô ấy có một cửa sổ rất nhỏ, ngày nào cũng phải tới thời gian đặc biệt thì mới có ánh sáng mặt trời chiếu vào, còn về ngoài cửa sổ là cái gì thì cô ấy cũng không biết…”

“Bình thường…” Tịch Mộng Na nuốt nước miếng, hoảng sợ hỏi: “Cũng không cho cô ấy mặc quần áo sao?”

“Không” Nữ bác sĩ nói: “Bình thường cô ấy vẫn được mặc quần áo, trong phòng giam còn có cả giường, thậm chí còn có cả bồn cầu và vòi nước…”

“À còn nữa” Nữ bác sĩ bổ sung: “Cô bé nói trong phòng giam còn có hai cái camera, chắc là luôn bị người theo dõi…”

“Trời ơi, biến thái quá…” Tịch Mộng Na nói: “Cái này không phải là nhà tù nhân tạo sao? Ý chí của cô gái này cũng kiên cường thật đấy! Nếu đổi lại là tôi thì chỉ sợ đã sớm phát điên rồi!”

“Thỉnh thoảng” Nữ bác sĩ nói: “Người nhốt cô ấy sẽ chuẩn bị cho cô ấy vài quyển sách để đọc, thỉnh thoảng sẽ cho ấy vài món đồ chơi, ngẫu nhiên cũng sẽ cải thiện thức ăn cho cô ấy vân vân…”

“Cô bé vốn đã rất tuyệt vọng, chính cô ấy cũng không rõ tại sao đối phương lại thả mình ra!”

“Tổ trưởng Triệu, đội trưởng Thi” Đúng lúc này, đội trưởng Chu đột nhiên hùng hổ chạy tới, báo cáo với hai người: “Thông qua điều tra video giám sát, chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe khả nghi rồi!”

“Khoảng ba giờ đêm hôm qua có một chiếc xe bánh mì màu đen chạy ra từ ngã tư trước thùng rác, hắn ta mất hơn năm phút để chạy từ ngã tư thứ nhất đến ngã tư thứ hai cách đó bốn trăm mét trong camera giám sát, rõ ràng là có kéo dài thời gian ở giữa!”

“Điều này chứng minh chiếc xe này đã từng dừng lại giữa đường, mà vị trí dừng lại vừa khéo gần nơi phát hiện ra người bị hại!”

“Tốt lắm!” Đội trưởng Thi vô đùi: “Tiếp theo thì sao? Điều tra đến đâu rồi?”’

“Không có biển số xe, xe cũng là xe mới!” Đội trưởng Chu nói: “Chúng tôi tiếp tục theo dõi thêm vài ngã tư, phát hiện hắn ta chạy về phía Bắc thành phố Khang Nhạc…”

“Phía Bắc chính là về Côn Dương!” Đội trưởng Thi cân nhắc nói: “Tôn Quốc Đống ở ngoại thành phía Nam, hình như cũng không xa lắm nhỉ?”

“Căn cứ theo tình huống mà Bạch Tuyết Phỉ đã nói” Triệu Ngọc phân tích: “Cô ấy chắc là đã bị nhốt ở một nơi khá yên tĩnh hoang vắng, chắc là ở nông trường miền quê, xí nghiệp tư nhân hoặc là công xưởng nhỏ gì đó…”

Tít tít… Tít tít…

Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Ngọc lại vang lên, là Tăng Khả gọi tới!

“Tổ trưởng, em tra ra rồi” Tăng Khả nói: “Con trai Tôn Quốc Đống là Trương Dũng Sinh quả thật đang sống ở Côn Dương, tên và thông tin đều không có gì thay đổi.

“Trương Dũng Sinh có đứng tên một nông trại cỏ linh chi nằm ở phía Bắc Khang Nhạc, phía Nam Côn Dương, vừa rồi em đã định vị điện thoại của hắn ta, hắn ta đang ở ngay tại nông trại của mình đấy!”

Ồ?

Vừa nghe đến hai chữ “cỏ linh chi” là Triệu Ngọc nhất thời sôi máu, nguồn cơn của tội ác này đều đến từ cỏ linh chi, không ngờ tới hơn ba mươi năm rồi mà vẫn quay vòng quanh nó!

“Nông trại trồng cỏ linh chi!” Đội trưởng Thi vội vàng gọi cấp dưới: “Nơi này mợ nó đúng là một nơi tốt để giam người mà!”