← Quay lại trang sách

Chương 2509 Nhà giam (2)

“Á!!!”Dưới ánh nắng mặt trời, trong một nhà kính gieo trồng cỏ linh chi nào đó truyền đến tiếng gào thét dứt quãng!

Chỉ thấy một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, dáng người cao lớn đang cầm một cây kéo dài dùng để tỉa cây điên cuồng vung vẩy!

Có điều, sự chống cự của hắn ta trước hơn mười cảnh sát vũ trang hạng nặng, hiển nhiên không có hiệu quả gì cả.

Đội cảnh sát dùng lá chắn chống đạn cầm tay tiến tới gần, sau đó tràn lên rồi ấn mạnh người đàn ông xuống sàn nhà.

Ngay sau đó, người thì cướp kéo, người thì đeo còng tay, dễ dàng khống chế được người này.

Nhưng người đàn ông kia tuy không thể nhúc nhích nhưng vẫn gào thét ầm ĩ như trước, mặt hắn ta dán sát xuống đất, trong lúc gào thét còn phun ra cả bùn đất như vòi hoa sen…

“A a a… A a a…”

Người đàn ông dùng sức vùng vẫy, thân hình to lớn cố giãy giụa nhưng làm sao mà thoát được chứ?

“Không được động đậy, không được động đậy!” Nhiễm Đào phụ trách nhiệm vụ bắt giữ trực tiếp quỳ gối lên lưng người này, hỏi: “Anh tên gì, nói!”

“A… A…”

Người này mặt mũi đỏ bừng như một con bò đực, vẫn đang vọng tưởng thoát được áp chế!

“Nói chuyện đi chứ!” Nhiễm Đào tát hắn ta một cái, lại hỏi: “Anh tên gì? Tôi đang hỏi anh đấy!”

“A… A…” Người này phun ra một đống bùn đất nhưng cái gì cũng không nói, vẫn ùng ục trong hai má…

“Tới đây, kéo hắn ta dậy cho tôi!” Nghe được lệnh của Nhiễm Đào, nhóm cảnh sát điều tra kéo người này đứng dậy.

Lúc này, hai tay người đàn ông bị còng tay giữ chặt sau lưng, thế nhưng hắn ta vừa đứng dậy đã lập tức cúi đầu lao về phía Nhiễm Đào!

“Đệch! Đúng là một con lừa cứng đầu!” Nhiễm Đào giơ tay giữ lấy bả vai người đàn ông, quật hắn ta qua vai ném xuống đất.

Rầm!

Thân hình nặng nề lập tức đánh sập mấy cái cây khô dùng để trồng cỏ linh chi…

“Nói!” Nhiễm Đào đạp vào mặt hắn ta, hung hăng hỏi: “Nói, nhà giam của anh ở đâu? Nói mau!!!”

“Á!” Nhưng người đàn ông cao lớn này lại rất lợi hại, hắn ta lắc đầu giãy khỏi chân Nhiễm Đào, lao đầu về phía cây cột chống nhà kính!

“Đệch!” Nhiễm Đào sợ hãi vội vàng chạy sang ngăn lại, chỉ là tốc độ của đối phương quá nhanh, đầu đã đập mạnh vào cây cột!

Cây cột kia vốn cũng không chắc chắn, sau khi bị va chạm thì lập tức ngã nghiêng, vừa lúc đập vào mặt Nhiễm Đào.

“Á!” Nhiễm Đào hét to một tiếng, vội vàng dùng cánh tay che mặt lại.

Kết quả, sau khi anh ta theo bản năng nhắm mắt lại, phát hiện cây cột vẫn chưa đập vào cánh tay mình.

Vừa mở mắt ra đã thấy Triệu Ngọc không biết từ lúc nào đã tới trước mặt anh ta, chỉ dùng một tay đã có thể đỡ được cây cột kia.

Các cảnh sát điều tra nhìn thấy chuyện xảy ra bất ngờ này, lập tức lại nhào về phía người đàn ông kia, đè hắn ta xuống đất.

“S… Sếp à…” Nhiễm Đào sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Triệu Ngọc không để ý tới Nhiễm Đào mà chỉ ném cây cột xuống, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông.

“Trương Dũng Sinh, anh đừng sợ” Triệu Ngọc nói: “Tôn Quốc Đống đã bị chúng tôi bắt giữ, chuyện gì ông ta cũng đã khai hết rồi!”

Kết quả, chỉ với một câu ngắn ngủi của Triệu Ngọc, người đàn ông cao lớn lại thật sự yên tĩnh trở lại, dùng hai mắt đỏ bừng lườm Triệu Ngọc.

“Sao vậy? Không tin tôi à?” Triệu Ngọc mở điện thoại ra, đưa ảnh chụp Tôn Quốc Đống tới trước mặt hắn ta: “Ông ta đã bị chúng tôi bắt rồi!”

“Hơn nữa ông ta còn khai hết rồi, ông ta nói những chuyện này là ông ta bắt anh làm…”

“Không đúng, không đúng! Cha ơi! Cha ơi…” Trương Dũng Sinh kích động hô lớn: “Không phải ông ấy, không phải ông ấy làm! Tất cả, tất cả đều do tôi làm, mấy người muốn bắt thì bắt tôi đi!”

“Đừng làm ồn” Triệu Ngọc nửa đùa nửa thật nói: “Anh nói chuyện này là do anh làm thì chúng tôi sẽ tin anh chắc? Anh phải có chứng cứ mới được!”

“Chứng cứ, chứng cứ…” Trương Dũng Sinh thần trí mơ hồ nói: “Tôi có, tôi có mà…”

Nói xong, hắn ta dùng ánh mắt chỉ vào một nơi trong vườn của mình, nói: “Phía dưới bồn nước có một cửa vào, mấy người vào đó nhìn là biết…”

Bíp…

Trong nháy mắt, cả căn nhà kính đều trở nên yên ắng.

Nhóm cảnh sát lấy Nhiễm Đào cầm đầu đều ngây người, không ai nghĩ tới Triệu Ngọc chỉ dùng vài câu ngắn ngủi đã có thể lôi hết toàn bộ bí mật của đối phương ra.

“Mau, mau lên!” Nhiễm Đào vội vàng ra hiệu: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Nói xong, anh ta nhanh chóng dẫn theo vài cảnh sát ra khỏi căn nhà kính, đi vào nhà của Trương Dũng Sinh.

Trương Dũng Sinh xây một căn nhà trệt năm gian ở nơi này, được bao quanh bởi một sân nhỏ.

Trong sân nhỏ quả nhiên có một bồn nước, Nhiễm Đào và nhóm cảnh sát điều tra hợp lực đẩy bồn nước ra, bên dưới quả nhiên có một tấm sắt.

Mở tấm sắt ra, bên dưới là bậc thang kéo dài thông xuống đất, bị bóng tối che khuất.

“Phù!” Nhiễm Đào cũng coi như là người có kinh nghiệm phong phú, ngay cả khi đã nắm chắc phần thắng thì vẫn cẩn thận lấy súng ra, sau đó mới mở đèn pin lần mò đi xuống dưới…

Cùng lúc đó, Triệu Ngọc cũng dẫn theo Trương Dũng Sinh vào sân.

“Nói vậy, cô bé kia… là do anh bắt cóc cô ấy?” Triệu Ngọc cố ý hỏi: “Không liên quan gì tới cha anh Tôn Quốc Đống sao?”

Lần này Trương Dũng Sinh dường như đã hiểu ra điều gì đó, hai mắt nhìn thẳng vào lối vào trên mặt đất, không lên tiếng trả lời.

“Nhưng mà” Triệu Ngọc lại tiếp tục chơi xấu: “Cha anh nói mọi chuyện đều do ông ta làm mà! Ông ta có thể nói ra tên cô bé ấy, còn anh thì không đúng không?”

“Bạch Tuyết Phỉ” Trương Dũng Sinh lập tức nói ra tên cô ấy: “Là tôi nhốt cô ta trong nhà mình, ngày hôm qua cũng là tôi đưa cô ta trở về! Nếu không tin thì mấy người có thể hỏi cô ta…”

“Được rồi” Triệu Ngọc nói: “Cứ cho là anh bắt cô ấy đi, nhưng những người khác thì sao? Đám người Trương Vũ Âm, Cù Tiểu Hoa và cả Bành Chính Nghĩa nữa, bọn họ đều do cha anh bắt cóc giam cầm đúng không?”

“Anh…” Ai ngờ, sau khi nghe được cái bẫy của Triệu Ngọc, Trương Dũng Sinh lại ngây người một lúc mới kinh ngạc hỏi: “Anh… Anh vừa mới nói cái gì?”

“…” Lần này đến lượt Triệu Ngọc ngẩn người.

Không phải chứ?

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…

“Tổ trưởng!” Đúng lúc này, Nhiễm Đào từ dưới hầm chui lên, báo cáo với Triệu Ngọc: “Bên dưới chỉ có một phòng giam, không có người khác!”

“Cái gì!?”

Triệu Ngọc kinh hãi, lúc này mới nhớ ra lời Bạch Tuyết Phỉ nói lúc trước, cô ấy vẫn luôn bị giam giữ một mình, không hề nhìn thấy bất cứ ai khác.

“Trương Dũng Sinh” Triệu Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Trương Dũng Sinh, hỏi: “Nếu là như vậy thì xem ra cha anh vẫn có tội đấy! Trừ phi anh biết gần đây vẫn còn một nhà giam khác…”

“Hả?” Trương Dũng Sinh trợn mắt nhìn Triệu Ngọc, nhíu mày nói: “Nhà giam khác gì chứ? Không có mà?”

Hỏng rồi!

Thông qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, Triệu Ngọc phát hiện tinh thần của Trương Dũng Sinh này đúng là có hơi có vấn đề, nhưng bởi vì tinh thần có vấn đề nên hắn ta chắc chắn sẽ không nói dối!

Chẳng lẽ… nơi này thật sự chỉ có một phòng giam, chỉ có một mình Bạch Tuyết Phỉ bị nhốt ở nơi này?

Vậy thì… những người khác ở đâu?

“Mấy ngày nay…” Triệu Ngọc nhanh chóng suy nghĩ, lại hỏi Trương Dũng Sinh: “Anh có tới núi Tiêu Dao không?”

“Núi Tiêu Dao?” Trương Dũng Sinh cũng nghi ngờ: “Núi Tiêu Dao là nơi nào?”

Đệch…

Triệu Ngọc lúc này mới nhận ra, Cù Tiểu Hoa và Trương Vũ Âm được thả trên núi Tiêu Dao có khả năng không liên quan gì đến Trương Dũng Sinh!

Nếu đã không liên quan đến Trương Dũng Sinh, vậy thì… rõ ràng những chuyện kia là do Tôn Quốc Đống làm?

Chẳng lẽ là…

Trương Dũng Sinh chỉ giam một mình Bạch Tuyết Phỉ, còn những người khác thì bị Tôn Quốc Đống giam?

Bốn người, bây giờ chỉ còn lại hai người, một người là Bạch Văn Hải, người còn lại là Bành Chính Nghĩa, vậy thì… hai người kia rốt cuộc bị nhốt ở đâu chứ!?