← Quay lại trang sách

Chương 2510 Nhà giam (3)

Một giờ trưa, trong Cục Cảnh sát thành phố Khang Nhạc khí thế ngất trờiTrong phòng thẩm vấn, Triệu Ngọc đang tự mình thẩm vẫn nghi phạm Trương Dũng Sinh, không có cách nào, nếu đổi lại là người khác, ai cũng không thể bình tĩnh làm việc với cái tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này nổi.

“Anh bắt cóc Bạch Tuyết Phỉ vào lúc nào?” Triệu Ngọc hỏi: “Anh bắt cóc cô ấy ra sao?”

“Tôi nhặt được cô ta” Trương Dũng Sinh vô cùng nghiêm túc nói: “Sau khi tôi nhặt được thì tự mình nuôi!”

“Anh…” Triệu Ngọc cắn chặt răng, lại hỏi: “Anh nhặt được cô ấy lúc nào?”

“Ừm, không nhớ, đã lâu lắm rồi!” Trương Dũng Sinh nói: “Lúc đó tôi còn chưa hai mươi tuổi…”

“Nhặt được ở đâu?”

“Không nhớ nổi!”

“Vậy sao anh lại biết tên cô ấy?”

“Tự cô ta nói cho tôi…”

“Sao anh lại nuôi cô ấy?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Không phải anh đã từng xâm phạm cô ấy sao?”

“Tôi cho cô ta ăn” Trương Dũng Sinh bình tĩnh nói: “Đó là chuyện cô ta phải làm!”

“Anh!” Triệu Ngọc giận tới mức bốc hỏa, hận tới mức ngứa răng: “Vậy tại sao anh lại đánh cô ấy?”

“Không nghe lời thì phải bị đánh…”

Kết quả là Trương Dũng Sinh còn chưa nói xong đã phải nghênh đón cú đá của Triệu Ngọc, cả người lẫn ghế đều bị hắn đạp ngã!

Đã rất lâu rồi Triệu Ngọc chưa tức giận đến thế, chỉ một đạp mà đã đạp Trương Dũng Sinh đến mức hộc máu!

“Trời ơi, chuyện này…” Đội trưởng Thi đang ở trong phòng quan sát trợn tròn mắt, muốn chạy tới cản lại bị Tịch Mộng Na đứng bên cạnh cản lại.

“Ngài đội trưởng” Tịch Mộng Na lễ phép nói: “Anh cho rằng bây giờ anh vào đó là có thể cản được tổ trưởng Triệu của chúng tôi sao?”

Đội trưởng Thi suy nghĩ một chút rồi đành phải ngừng bước, vội vàng nói cho nhân viên công tác của phòng quan sát tắt thiết bị ghi hình.

Bốp!

Triệu Ngọc tát Trương Dũng Sinh một cái khiến răng hắn ta long ra, mặt thì nổi lên dấu đỏ.

“A…” Đừng thấy Trương Dũng Sinh trông mạnh mẽ, thật ra hắn ta rất sợ bị đánh, lập tức trở nên hoảng sợ!

Bốp!

Sau khi Triệu Ngọc tát cái tát thứ hai, Trương Dũng Sinh đã òa khóc, tuyệt vong hét lên: “Đừng đánh nữa, tôi nói, tôi nói mà…”

“Người là cha tôi đưa cho tôi, bảo tôi nuôi cô ta, chơi thế nào cũng được, nhưng không được để cô ta chết…”

Vụt…

Bàn tay to của Triệu Ngọc dừng giữa không trung, hắn tuyệt đối không nghĩ tới khẩu cung lại dễ lấy thế này.

“Nói!” Triệu Ngọc quát: “Cha anh là ai? Ông ta tên gì?”

“Tôn… Tôn Quốc Đống…” Trương Dũng Sinh run rẩy trả lời.

Sau khi nghe được tên, Triệu Ngọc trợn mắt, vội ngoắc tay ra hiệu với người sau tấm kính một chiều.

“À…” Đội trưởng Thi bên này lập tức hiểu ý, ý của Triệu Ngọc là bây giờ có thể bắt nghi phạm quan trọng Tôn Quốc Đống rồi!

Vì thế đội trưởng Thi vội vàng lấy điện thoại ra, chỉ huy hành động bắt người bên phía Bích Quế Viên ở Côn Dương!

“Đứng dậy!” Triệu Ngọc túm cả người lẫn ghế dậy, tiếp tục hỏi: “Tôn Quốc Đống đưa người cho anh vào lúc nào?”

“Ừm…” Trương Dũng Sinh nhớ lại: “Rất nhiều năm rồi, tôi thật sự không nhớ nổi! Lúc ấy… Ừm… Tôi… Tôi đang ở trong nhà…”

Nghe câu trả lời không có trọng điểm của Trương Dũng Sinh, Triệu Ngọc chỉ có thể hỏi lại từ đầu.

“Tôi hỏi anh” Triệu Ngọc hỏi: “Anh có biết chuyện Tôn Quốc Đống ngồi tù không? Không phải anh theo mẹ anh tới Hải Lan sao? Ngay cả họ cũng đã đổi, tại sao anh lại quay về tìm cha mình?”

“Mẹ tôi?” Trương Dũng Sinh gắng nhớ lại, nói: “Tôi theo mẹ mình tới Hải Lan sao? Hừm… Hải Lan là nơi nào chứ?”

“Đệch!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Rốt cuộc anh có đi hay không?”

“Tôi… Hình như tôi có đi…” Trương Dũng Sinh lắc đầu: “Nhưng sao tôi lại không có ấn tượng nhỉ?”

“Vậy anh có biết chuyện Tôn Quốc Đống ngồi tù không?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Biết… Hình như có biết nhỉ?” Trương Dũng Sinh cố nhớ lại: “Mẹ tôi đuổi tôi về đây, sau đó tôi đi theo cha mình, nhưng cha tôi chỉ cho tôi căn nhà, bảo tôi trồng cỏ linh chi cho ông ấy chứ không ở cùng tôi, nhưng ngày nào ông ấy cũng đến thăm tôi…”

“Cha tôi đối xử với tôi rất tốt, tất cả tiền bán cỏ linh chi đều đưa cho tôi” Trương Dũng Sinh nói: “Cho dù không kiếm tiền ông ấy cũng sẽ cho tôi tiền tiêu, thỉnh thoảng còn dẫn tôi đi nhà hàng…”

“Sao anh lại…”

Triệu Ngọc đột nhiên nhận ra điều gì đó, hắn phát hiện Trương Dũng Sinh này nói chuyện rất mơ hồ, lẩm bẩm lầm bầm…

Không phải là do bị mình đánh mới vậy đấy chứ?

Hay là…

“Rốt cuộc chuyện cha anh có ngồi tù hay không, anh thật sự không biết sao?” Triệu Ngọc nhấn mạnh lại câu hỏi.

“Cha tôi… ngồi tù…” Trương Dũng Sinh nhăn mày, hình như đang nghiêm túc tự hỏi, một lúc sau mới nói: “Tôi không biết, ông ấy chưa từng nói với tôi!”

“Vậy…” Triệu Ngọc mở điện thoại ra, mở ảnh chụp của đám người Bạch Văn Hải đưa cho Trương Dũng Sinh xem thử, hỏi: “Anh có từng gặp những người này không?”

Trương Dũng Sinh nghiêm túc nhìn thử, vẫn luôn lắc đầu tỏ vẻ mình chưa từng gặp.

“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Anh có biết cha anh Tôn Quốc Đống đang ở nơi nào không?”

Kết quả Trương Dũng Sinh lại lắc đầu, ngay cả nhà của cha mình mà hắn ta cũng không biết.

Đệch!

Triệu Ngọc thầm mắng trong lòng, kỳ lạ, đúng là kỳ lạ!

Tinh thần của Trương Dũng Sinh này hình như có vấn đề…

“Trương Dũng Sinh” Triệu Ngọc lại hỏi: “Anh có biết liệu cha anh có đào một cái hầm giam giống như ở nhà anh ở nơi nào khác không?”

Trương Dũng Sinh lắc đầu, hai mắt trở nên mơ màng.

“Vậy nơi anh giam Bạch Tuyết Phỉ trong nhà là do ai làm?”

“Tôi!” Trương Dũng Sinh chỉ vào bản thân.

“Là anh sao? Chỉ có mình anh thôi? Tự anh đào hầm à?” Triệu Ngọc hỏi: “Tôn Quốc Đống không giúp anh sao?”

“Giúp chứ!” Trương Dũng Sinh gật đầu trả lời, sau đó lại lắc đầu nói: “Không… Không đúng, hình như… cái hầm kia không phải tôi đào!”

“Hả?” Triệu Ngọc bắt được trọng điểm: “Nói vậy, cái hầm đó là do cha anh Tôn Quốc Đống đào?”

“Không” Ai ngờ Trương Dũng Sinh sinh lắc đầu nói: “Cũng không phải cha tôi đào, lúc tôi vào ở thì đã có rồi!”

“Căn nhà đó, căn nhà…” Triệu Ngọc lầm bầm lặp đi lặp lại, càng lúc càng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng…

“Tổ trưởng Triệu” Lúc này, đội trưởng Thi thông qua tai nghe nói với Triệu Ngọc: “Căn nhà kia là do hắn mua, tên chủ sở hữu cũng là Trương Dũng Sinh, ngày mua viết là năm 2004, cũng chính là sau khi Tôn Quốc Đống ra tù đã mua, trực tiếp viết thẳng tên của Trương Dũng Sinh…”

Ồ…

Triệu Ngọc khẽ gật đầu. Không còn nghi ngờ gì nữa, căn nhà là Tôn Quốc Đống mua cho Trương Dũng Sinh, mục đích là để Trương Dũng Sinh giúp ông ta giam người ở đây!

Nhưng tại sao không phải là giam toàn bộ mà chỉ có mình Bạch Tuyết Phỉ?

Những người khác tại sao lại không bị giam ở đây?

Năm 2004, năm 2004…

Triệu Ngọc nhớ lại, hình như lúc ấy Trương Dũng Sinh cũng được mười bảy mười tám tuổi rồi nhỉ? Tôn Quốc Đống vừa ra tù, cha con đã đoàn tụ rồi?

Tôn Quốc Đống đối xử với con trai không tệ, mua nhà, mua đất, còn xây dựng nông trại cỏ linh chi, chỉ là tại sao ông ta lại không ở cùng với con trai mình?

Trương Dũng Sinh không biết Tôn Quốc Đống ở đâu, xem ra Tôn Quốc Đống vẫn có quyết định riêng của mình, chắc chắn ông ta đã nhốt những người khác ở nơi khác, do chính mình giam giữ!

Chậc chậc…

Triệu Ngọc cảm giác như trước mắt bị một tấm khăn che kín, khiến hắn không tài nào hiểu rõ được vụ án bắt giam kéo dài hơn mười lăm năm này…

Mà đúng lúc này, đội trưởng Thi lại báo cho Triệu Ngọc tin tức mới nhất: Tôn Quốc Đống bị bắt rồi!!!