Chương 2511 Hãm hại
Hai giờ sau, trong phòng thẩm vấn Cục Cảnh sát Côn DươngBởi vì Triệu Ngọc không kịp tới nơi nên người phụ trách thẩm vấn công tác chính là Miêu Anh và Ngô Tú Mẫn.
“Tôi thật sự không biết các cô đang nói cái gì cả…” Tôn Quốc Đống ngồi ở ghế thẩm vấn, vẻ mặt vô tội nói: “Tôi ra tù đã mười lăm năm, tôi đã cải tạo mình thật tốt, không hề tái phạm sai lầm lần nào cả…”
“Tôi không thiếu tiền, áo cơm không lo, tại sao tôi phải làm chuyện có lỗi với quốc gia chứ?”
“Ông hãy nhìn các bức ảnh này thật kỹ” Miêu Anh lạnh lùng hỏi: “Ông thật sự không biết những người trên bức ảnh này sao?”
“Những người này…” Tôn Quốc Đống nhìn bức ảnh trên bàn một lượt, thản nhiên nói: “Những người này từng hại tôi, sao tôi có thể không nhớ rõ bọn chúng được chứ?”
“Ồ?” Hai mắt Miêu Anh sáng lên: “Ông có thể nói ra tên của bọn họ không?”
“Trương Vũ Âm, Cù Tiểu Hoa…” Tôn Quốc Đống chỉ vào bức ảnh nói: “Bành Chính Nghĩa, Bạch Văn Hải… Ừm…”
Cuối cùng, ông ta nhận dạng bức ảnh của Bạch Tuyết Phỉ, lắc đầu nói: “Cô bé này là ai thế? Tôi đâu biết?”
Miêu Anh vốn định chất vấn, nhưng cô đã cảm giác được có lẽ tên Tôn Quốc Đống này đã chuẩn bị từ trước rồi.
Vì thế, cô không dựa theo tiết tấu bình thường để tiến hành thẩm vấn, mà là nói bóng nói gió hỏi một câu: “Ông nói những người này từng hại ông, bọn họ đã hại ông như thế nào? Lúc nào?”
“Tôi ngồi tù mười lăm năm, tất cả đều nhờ bốn tên này ban tặng, ha ha…” Tôn Quốc Đống cười chua xót một tiếng, sau đó lắc đầu nói: “Nhưng mà đây đều là chuyện cũ năm xưa, có thể đừng đề cập tới nữa được không? Đừng nói nữa… Bởi vì nếu tôi lỡ nói sai cái gì thì mấy người lại tống tôi vào tù lần nữa mất, ha ha ha…”
Tôn Quốc Đống cười lạnh nhạt, nhưng khóe miệng lại mang vẻ chống cự, thậm chí là khiêu khích!
Ồ?
Trong lòng Miêu Anh chấn động, tuy rằng trong tay bọn họ đã nắm được chứng cứ, thế nhưng cô lại mơ hồ ngửi thấy có mùi không ổn.
“Tôn Quốc Đống, xem ra ông vẫn không biết tình cảnh của ông nhỉ!” Ngô Tú Mẫn dùng bút gõ mặt bàn, nói: “Tại sao chúng tôi lại có thể vô duyên vô cớ mà bắt ông đến nơi này chứ? Nếu… Bây giờ ông không chịu hợp tác, không chịu khai báo, thì khả năng ông lại bị bỏ tù sẽ cực kỳ lớn đấy!”
“Cho nên” Miêu Anh nói: “Tốt nhất ông hãy thành thật khai báo, nếu vụ án không liên quan gì đến ông thì ông cũng có thể chứng minh sự trong sạch của mình!”
“Hừ!” Tôn Quốc Đống hừ lạnh một tiếng: “Chính vì từng bị vu hãm nên lòng tôi đã nguội lạnh rồi!”
“Ông nói ông bị vu hãm” Miêu Anh nói: “Ít nhất cũng phải nói rõ ràng chuyện này chứ?”
“Nói rõ ràng thì có tác dụng à?” Tôn Quốc Đống nói: “Ba mươi năm trước, tôi đã nói rất rõ ràng là tôi không ăn trộm gì cả, tôi không giết người, thế nhưng… có hữu dụng không? Thiếu chút nữa đã bị phán tử hình rồi, tôi ở trong tù nuốt đắng suốt mười lăm năm, cuối cùng tôi cũng sống sót mà trở ra, bây giờ, chẳng lẽ lại có người muốn nhốt tôi vào sao?”
“Tốt nhất ông hãy nói cho rõ ràng vào!” Miêu Anh nói: “Ở đây, không ai nhằm vào ông cả, cũng không có ai bằng lòng cho ông lại đi ngồi tù! Nhưng mà cũng phải xem ông có làm chuyện gì trái pháp luật hay không đã!”
“Tôn Quốc Đống, ông đừng đóng kịch nữa, ông có biết tại sao chúng tôi bắt ông không?” Miêu Anh quát: “Mười lăm năm trước, ông đã bắt cóc Trương Vũ Âm, Cù Tiểu Hoa, Bành Chính Nghĩa và cha con Bạch Văn Hải, còn xây hẳn ngục giam, giam cầm bọn họ mười lăm năm phi pháp! Ông còn muốn chống chế sao?”
“Xem kìa, cô còn nói là không nhằm vào tôi à?” Tôn Quốc Đống vẫn ung dung thản nhiên, lắc đầu nói: “Cô nên chịu trách nhiệm cho lời nói của cô đấy! Cô còn dám nói là không đổ oan cho tôi à?”
“Tôi có đổ oan cho ông hay không thì cũng phải xem biểu hiện của ông thế nào!” Miêu Anh nói: “Ba mươi lăm năm trước, rốt cuộc bọn họ đã hại ông như thế nào?”
“Hừ… Được rồi!” Tôn Quốc Đống mỉm cười, nói: “Nếu các cô đã thích những lời nhàm tai, thích biết rõ vẫn cố hỏi thì tôi đây lập tức kể cho các cô nghe những gì tôi đã gặp phải năm đó vậy!”
“Năm 1987, Bạch Văn Hải và Trương Vũ Âm tìm đến tôi, đề nghị tôi đầu tư vào cơ sở trồng trọt cỏ linh chi của bọn họ” Tôn Quốc Đống nói: “Nói thật, tôi có hiểu một chút về cỏ linh chi, lúc ấy, tôi cho rằng kế hoạch gieo trồng cỏ linh chi tím trên núi hoang của bọn họ cực kỳ phi thực tế!”
“Nhưng mà tôi và hai người này đều là anh em kết nghĩa, bản thân tôi lại rất có nghĩa khí, lập tức lấy một số tiền ra làm ăn với bọn họ!”
“Lại không ngờ đến, đoàn người này thật sự có bản lĩnh, năm đó thật sự trồng ra cỏ linh chi tím có chất lượng cao cấp, kiếm được rất nhiều tiền!”
“Vì thế, năm thứ hai, tôi lại đầu tư thêm nhiều tiền, mở rộng quy mô gieo trồng, lại kiếm được bộn tiền!”
“Thế nhưng, ngay sau khi kiếm được tiền, mấy người này đã có được vốn, trong lòng bắt đầu trở nên xấu xa!” Tôn Quốc Đống nói: “Bọn nó chê tôi được chia quá nhiều, không ngờ lại tìm một cơ hội, đá tôi ra ngoài! Các cô nói xem, trong lòng tôi có thể dễ chịu được không?”
“À, tiền cho bọn nó gây dựng sự nghiệp thì đều là tôi trả, tôi lấy phần lớn tiền lời thì có gì phải tranh cãi chứ? Thế mà bọn nó lại la ó, qua sông đoạn cầu, đá tôi ra ngoài!”
“Nói thật, ban đầu tôi không tức giận mà chỉ thấy thất vọng và khổ sở thôi” Tôn Quốc Đống tiếc nuối nói: “Lúc trước, tôi đã biết là không khả quan rồi, nhưng vẫn giúp đến cùng, đó là vì tôi có nghĩa khí!”
“Thế nhưng bọn nó thì sao? Vì tiền mà hành xử thật sự hơi quá đáng…”
“Nhưng mà lúc ấy chúng tôi vẫn chưa phải là doanh nghiệp tư nhân mua bán gì, nên không có cái gọi là hợp đồng, cũng không có thứ gì bảo đảm, bọn nó đá tôi ra, tôi thật sự chẳng có biện pháp gì cả!”
“Thế nhưng, khi thấy bọn nó đứa nào cũng kiếm được đầy túi, trong lòng tôi thật sự không thoải mái nổi! Cho nên…” Tôn Quốc Đống nói: “Tôi đã lập tức tố cáo với Hội Lâm nghiệp ngay lúc đó, nói rằng bọn nó làm trái pháp luật, chiếm dụng tài nguyên rừng rậm quốc gia để gieo trồng cỏ linh chi, để đánh thẳng vào lòng tự mãn của bọn nó!”
“Thế nhưng, mấy người này cũng không phải là kẻ đơn giản gì” Tôn Quốc Đống lắc đầu nói: “Sau khi tôi tố cáo, bọn nó lập tức thành lập công ty, vừa không bị cản trở, trái lại còn kiếm được quỹ hỗ trợ dự án nữa chứ…”
“Sau khi nghe được tin tức này, tôi đương nhiên giận dữ khó nén. Hơn nữa lúc ấy, những mối đầu tư mua bán khác đều thất bại, lại đánh bạc thua một số tiền, cho nên tôi đã tìm đến bọn Bạch Văn Hải để lý luận!”
“Ngày đó, tôi có uống chút rượu, chưa nói được vài câu thì đã nổi tranh chấp với bọn nó, còn ra tay đánh nhau nữa…”
“Tôi cũng vì quá tức giận nên đã lập tức tuyên bố muốn đốt kho hàng của bọn nó, khiến bọn nó không lấy được một ngọn cỏ nào nữa…”
“Haiz!” Tôn Quốc Đống u oán thở dài: “Tôi đâu ngờ rằng sau này, những lời ấy lại suýt nữa đã lấy đi mạng của tôi!”
“Ngày đó đánh nhau xong, tôi trở về nhà ngủ… Thế nhưng sáng ngày hôm sau khi còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị cảnh sát vọt vào nhà bắt được…”
“Mới đầu, tôi còn chưa ý thức được tôi đã phạm phải chuyện gì, còn tưởng là vì chuyện đánh nhau!
“Nhưng cuối cùng khi đến Cục Cảnh sát, tôi mới hiểu ra bọn nó dám vu cho tôi tội trộm cướp giết người!!!” Nói đến đây, Tôn Quốc Đống nắm chặt nắm tay, nghiến răng nói: “Tôi vốn dĩ… tôi căn bản vô tội!”
“Bọn nó nói tôi trộm 200000 nhân dân tệ tiền hàng của công ty bọn nó, hơn nữa còn giết hại bảo vệ của bọn nó nữa chứ…”
“Trời đất chứng giám, tôi vốn dĩ không hề đến kho hàng của bọn nó! Ngay cả chuyện bọn nó cất tiền ở đâu tôi cũng không biết!
“Thế nhưng… Haiz!” Tôn Quốc Đống lắc đầu với vẻ chua xót: “Cảnh sát lại nhanh chóng lục soát được 200000 nhân dân tệ tiền hàng trong nhà của tôi, hơn nữa tôi và đoàn người Bạch Văn Hải từng xảy ra tranh chấp, còn tuyên bố là muốn thiêu hủy kho hàng nữa, cho nên… tôi hết đường chối cãi, dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!”
“Cô cảnh sát, ba mươi năm trước, tôi đã nói rồi, số tiền này có thể xuất hiện ở trong nhà của tôi thì tức là không phải tôi bị đổ oan mà là bị hãm hại!!!”