Chương 2512 Mắc bệnh
“Chuyện này chứng tỏ mấy người Bạch Văn Hải kia đã hãm hại tôi!” Tôn Quốc Đống nói: “Chỉ tiếc, buổi tối chỉ có một mình tôi về nhà ngủ, nên không có bất cứ ai có thể chứng minh!“Lúc ấy, tôi đã nói với cảnh sát rồi” Tôn Quốc Đống nắm chặt nắm đấm, không ngừng ma sát vào ghế thẩm vấn: “Tôi không thiếu tiền!”
“Tuy rằng tôi đầu tư thất bại, tuy rằng tôi cược thua tiền, nhưng tôi là ai chứ? Trong nhà tôi có rất nhiều tiền, sao tôi có thể chỉ vì 200000 nhân dân tệ mà đi trộm tiền của đám Bạch Văn Hải chứ?”
“Hơn nữa lại còn giết người? Tại sao tôi phải làm như vậy chứ?”
“Tôi chỉ thấy hối hận vì lúc ấy đã nói là muốn thiêu hủy kho hàng của bọn nó thôi!” Tôn Quốc Đống nuốt một ngụm nước miếng, ảo não mà nói: “Nếu không có câu nói kia thì chỉ sợ sau này khi lên tòa án, kết quả phán quyết đã hoàn toàn khác rồi!”
“Thật ra, đó chẳng qua là tôi giận quá nên mới nói thế thôi, tôi sẽ không, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy… Thế nhưng… Tất cả đều đã chậm, cuối cùng tôi vẫn bị kết án tù chung thân!”
“Tôi oan uổng, tôi nhẫn nhịn, tôi nén giận, tôi đã đệ đơn kháng cáo rất nhiều lần, nhưng tất cả đều thất bại, vợ tôi ly hôn với tôi, mang theo con cái mà chạy, cuộc sống của tôi cứ thế bị phá hủy một cách vô tình!”
“Thế nhưng trong bóng tối, lòng tôi vẫn luôn mang hy vọng” Tôn Quốc Đống nghiến răng nói: “Tôi biết tôi không thể tẩy oan được cho mình, cho nên tôi đã cải tạo thật tốt, biểu hiện thật tốt trong ngục giam, cuối cùng cũng dựa vào sự cố gắng của mình để đổi lấy những lần giảm hình phạt!”
“Cuối cùng, sau khi ngồi tù mười lăm năm, tôi đã ra tù!”
“Cô cảnh sát, tại sao tôi lại không trân trọng cuộc sống của mình mà phải đi tìm cách trả thù mấy người đó chứ?” Tôn Quốc Đống mang vẻ mặt vô tội mà nói: “Sau khi ra tù, tôi dựa vào khoản tiền mà gia đình để lại cho tôi để cơm no áo ấm, cũng đủ cho nửa đời sau của tôi có thể sinh hoạt thật tốt, cuộc sống tốt thế này, tại sao tôi phải đi báo thù chứ?”
“Tôi biết con trai mình ở chỗ mẹ nó sống không được tốt, cho nên đã đến đón nó về sống cùng” Tôn Quốc Đống nói: “Tôi mua nhà cho nó, còn dạy nó trồng cỏ linh chi, mình cũng có thể kiếm chút tiền lẻ…”
“Cuối đời như thế, còn cầu xin gì nữa chứ?”
Sau khi Tôn Quốc Đống nói xong, căn phòng chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.
Miêu Anh và Ngô Tú Mẫn trao đổi một ánh mắt, lúc này mới nói: “Tôn Quốc Đống, ông nói nghe dễ dàng thật đấy! Thế nhưng sự thật thì sao? Chỉ sợ không phải là như thế đâu đúng không? Tuy rằng ông ra tù, nhưng mà cơn giận dữ bị nén suốt mười lăm năm vẫn khiến ông bí quá hoá liều!”
“Tôn Quốc Đống” Miêu Anh chỉ vào bức ảnh, nói: “Ngay một năm sau khi ông ra tù, đám người Trương Vũ Âm, Cù Tiểu Hoa lần lượt mất tích!”
“Và vào ngày 11 tháng này, Trương Vũ Âm và Cù Tiểu Hoa xuất hiện trong sơn động ở núi Tiêu Dao, nếu tính ngày, số ngày mà bọn họ mất tích thực sự không sai số ngày mà ông phải ngồi tù chút nào, ông nói xem, ngoài ông ra, còn có thể là ai nữa chứ?”
“Ồ? Còn có… Còn có chuyện này nữa à?” Tôn Quốc Đống nhíu mày: “Bọn họ… Bọn họ mất tích à? Rồi lại còn xuất hiện? Vậy… Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa thì sao?”
“Thình thịch!” Miêu Anh vỗ cái bàn, quát: “Tôn Quốc Đống, ông còn giả vờ có phải không?”
“Tôi nói cho ông, con trai ông là Trương Dũng Sinh đã bị cảnh sát chúng tôi bắt rồi!” Miêu Anh nhấn mạnh: “Hắn ta đã thừa nhận rằng cha con ông đã phi pháp giam cầm Bạch Tuyết Phỉ!”
“Hơn nữa, con trai ông cực kỳ chắc chắn nói với chúng tôi rằng nạn nhân là do ông chộp tới, phòng giam cũng là ông xây dựng!”
“Cha con ông thật sự là phát rồ!” Miêu Anh chỉ một ngón tay vào Tôn Quốc Đống: “Ông báo thù đoàn người Bạch Văn Hải thì tại sao ngay cả con gái của Bạch Văn Hải mà ông cũng không buông tha hả!?”
“Tôi… Tôi oan uổng quá!” Ai ngờ, Tôn Quốc Đống không hề tỏ ra bất ngờ gì mà nói: “Con trai tôi thật sự nói với các cô như vậy sao? Tại sao… Ngay cả nó cũng muốn đổ oan cho tôi chứ? Đời này của tôi rốt cuộc đã tạo nghiệt gì thế cơ chứ!”
Miêu Anh ra hiệu, Ngô Tú Mẫn đi đến gần, cho Tôn Quốc Đống xem đoạn video Trương Dũng Sinh nhận tội.
“Tôn Quốc Đống, ông còn gì để nói nữa không!?” Miêu Anh quát lên: “Nói mau! Ông nhốt Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa ở đâu hả?”
Nghe thấy tiếng quát hỏi, Tôn Quốc Đống gần như ngây dại, ông ta trừng to mắt nhìn đoạn video, thật lâu sau vẫn không lên tiếng trả lời.
“Tôn Quốc Đống!” Miêu Anh lại nói: “Đừng ngoan cố chống cự nữa, con trai ông còn trẻ, chúng tôi biết những gì hắn ta làm đều là do ông sai sử! Nếu bây giờ ông chịu tích cực phối hợp thì chúng tôi có thể xin cân nhắc mức hình phạt xử lý…”
“… Tại… Tại sao lại có thể như vậy chứ?” Tôn Quốc Đống ngẩng đầu, vẻ mặt không thể hiểu nổi: “Cô cảnh sát à, con tôi… thật sự… thật sự đã gây ra chuyện này sao?”
“Cái gì?” Miêu Anh nhíu mày.
“Con tôi… nhốt một cô gái? Cô… cô gái này là ai thế?” Tôn Quốc Đống nghi hoặc hỏi han.
“Là con gái của Bạch Văn Hải!” Miêu Anh nghiến răng nói: “Ông đừng đóng kịch nữa có được không?”
“Không phải… Sao tôi lại hồ đồ như thế chứ? Con gái của Bạch Văn Hải…” Tôn Quốc Đống há to miệng hỏi: “Tại sao con tôi lại bắt cóc con gái của Bạch Văn Hải chứ?” Ông ta vuốt vuốt bàn tay, co quắp nói: “Chẳng lẽ… con tôi muốn báo thù cho tôi à?”
“Ông!” Miêu Anh sửng sốt, trừng to mắt quát: “Tôn Quốc Đống, ông nói thế có nghĩa là sao? Mười lăm năm trước, con trai ông vừa mới tròn mười tám tuổi, chẳng lẽ ông muốn đổ hết tội ác của ông lên đầu con mình sao?”
“Vậy…” Thế nhưng Tôn Quốc Đống lại vẫn hỏi dựa theo ý nghĩ của ông ta: “Thế đám Bạch Văn Hải thì sao? Chẳng lẽ cũng bị con trai tôi bắt cóc rồi nhốt à? Nó… bọn họ ở đâu thế?”
“Ông!!?” Miêu Anh tức giận đến mức đứng bật dậy, chỉ vào Tôn Quốc Đống mà quát: “Tôn Quốc Đống, con trai ông đã chính miệng thừa nhận ông đã giao Bạch Tuyết Phỉ cho hắn ta, hơn nữa còn bảo hắn ta nhốt lại! Đây là bằng chứng, ông còn muốn nói xạo nữa à?”
“Bằng chứng? Ối… Lại là bằng chứng! Làm tôi sợ chết đi được…” Tôn Quốc Đống giả vờ sợ hãi: “Ba mươi năm trước, chính vì một bằng chứng mà người vô tội là tôi đã phải ngồi tù suốt mười lăm năm!
“Bây giờ… Bây giờ lại toát ra bằng chứng, tại sao… Tại sao chứ?” Ông ta kích động mà đấm ngực nói: “Ba mươi năm trước, là kẻ ti tiện bỉ ổi âm hiểm Bạch Văn Hải kia đã hãm hại tôi! Bây giờ… Vậy mà ngay cả con trai ruột thịt của tôi cũng không buông tha tôi sao?”
“Ông đừng cảm khái ở đây nữa!” Miêu Anh nói: “Chẳng lẽ ông còn cho rằng ông vô tội sao?”
“Không!” Ai ngờ, Tôn Quốc Đống bỗng nhiên lắc đầu nói: “Tôi cho rằng các cô không chỉ đang đổ oan cho tôi mà còn đổ oan cho con tôi nữa! Con tôi không có khả năng làm ra chuyện này đâu!”
“Ông nói cái gì thế?” Miêu Anh nói: “Chúng tôi đã tìm được phòng giam, tìm được nạn nhân, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ông còn dám nói vô tội à?”
“Cái khác tạm chưa nói đến, cha con ông phi pháp giam cầm Bạch Tuyết Phỉ suốt mười lăm năm, xâm phạm, ngược đãi, chỉ bằng tội danh này thôi, hai cha con ông đừng mong được ra khỏi ngục giam!”
“Cô cảnh sát à” Nhưng mà Tôn Quốc Đống vẫn không nhanh không chậm mà nói: “Con tôi… mắc bệnh!!!”
“Hả?” Miêu Anh nhướng mày, đột nhiên ý thức được điều gì đó không ổn, hỏi: “Mắc bệnh gì?”
“Con trai tôi mắc bệnh về tinh thần!” Tôn Quốc Đống nói: “Nó mắc bệnh tâm thần! Các cô… tốt nhất không cần tin nó!!!”