← Quay lại trang sách

Chương 2513 Răng nanh

“Cái gì? Mắc bệnh tâm thần?” Miêu Anh trừng to mắt hỏi: “Ông nói thế nghĩa là sao?”“Cô cảnh sát à, con trai tôi bị bệnh tâm thần, nó có giấy chứng nhận đấy” Tôn Quốc Đống cực kỳ bình tĩnh nói: “Bằng không, nó đã lớn như vậy rồi, tại sao vẫn chưa lấy được vợ chứ?”

“Ông…” Miêu Anh nhíu chặt mày, đột nhiên ý thức được tình huống khác thường.

Ngô Tú Mẫn cũng cảm thấy không ổn, nếu Trương Dũng Sinh thật sự là một người bị bệnh tâm thần thì hướng đi của cả vụ án sẽ xảy ra thay đổi rất lớn!

“Con trai ông mắc bệnh tâm thần?” Miêu Anh nói: “Thế thì sao? Đó vẫn không phải lý do để hắn ta phi pháp nhốt một cô gái suốt mười lăm năm!”

“Chính bởi vì hắn ta mắc bệnh, nên người làm cha như ông mới càng không tránh được phải chịu phạt!”

“Tôn Quốc Đống, nhân chứng vật chứng đều đã đủ cả” Ngô Tú Mẫn nói: “Bằng chứng ông và con trai ông phạm tội đang ở ngay trước mặt, không chỉ một tờ giấy chứng nhận bệnh tâm thần là có thể triệt tiêu đâu!”

“Căn cứ vào ‘Quy định đánh giá mức độ nguy hiểm đối với người bệnh tâm thần’, một người bị tâm thần mà vẫn còn khả năng tự nhận biết hành vi của mình thì vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự!”

“Trong trường hợp này, con trai ông đã giam cầm bất hợp pháp một người phụ nữ trong mười lăm năm, nhưng không bị ai phát hiện, chỉ dựa vào điểm này thôi thì tức là hắn ta có năng lực phân biệt!”

“Cho nên hắn ta chẳng những phải chịu trách nhiệm hình sự, hơn nữa lời hắn ta nói, cũng có thể trở thành bằng chứng trước tòa!”

“À? Đúng vậy!” Tôn Quốc Đống mặt lộ vẻ hổ thẹn nói: “Tôi thừa nhận, người cha như tôi đã không chăm sóc tốt con trai, để nó làm ra hành vi trái pháp luật, vi phạm đạo đức như vậy, tôi quá thất trách, tôi có trách nhiệm, tôi hổ thẹn!”

“Nhưng mà có vài điểm mà tôi vẫn hy vọng các cô có thể hiểu rõ” Tôn Quốc Đống nói: “Thứ nhất, tôi chưa bao giờ biết nó nhốt một người phụ nữ kia!”

“Thằng nhóc này, đừng thấy tinh thần không bình thường, nhưng thật sự có tâm cơ đấy, tôi không ngờ, cũng chưa bao giờ biết chuyện lại thành ra thế này!”

“Nếu tôi biết thì tôi đã sớm báo cảnh sát rồi!”

“Ông nói bậy!” Miêu Anh vỗ bàn: “Nếu không bị ông sai sử, cho dù hắn ta phi pháp giam cầm người khác thì tại sao lại lựa chọn con gái của Bạch Văn Hải chứ?”

“Chuyện này thì tôi làm sao mà biết được chứ?” Tôn Quốc Đống vẫn tỏ ra vô tội: “Có thể… là nó biết năm đó Bạch Văn Hải đã hãm hại tôi, nên cố ý muốn báo thù cho tôi chăng? Các cô cứ thẩm vấn nó thật kỹ thì chẳng phải sẽ biết rồi à?”

“Tinh thần của con trai tôi có vấn đề, các cô hỏi nó câu gì thì chắc chắn nó sẽ nói thật!”

“À, còn nữa, vừa rồi tôi chỉ mới nói một điểm thôi, còn có một điểm nữa, tôi cũng hy vọng các cô có thể rõ ràng…” Tôn Quốc Đống thản nhiên mà nói: “Trương Dũng Sinh họ Trương, không họ Tôn! Tuy tôi là cha nó, nhưng không phải người giám hộ theo pháp luật của nó!”

“Nếu nói hành vi phạm tội của nó cần phải có người giám hộ chịu trách nhiệm thì các cô hẳn phải đi tìm mẹ của nó chứ?”

Vợ cũ của Tôn Quốc Đống đã sớm qua đời, Tôn Quốc Đống nói như vậy hiển nhiên là đang ti tiện mà trốn tránh trách nhiệm.

“…” Miêu Anh nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá người bị tình nghi này một phen.

Cô càng ngày càng cảm thấy tình thế đã nghiêm trọng đến mức lệch khỏi quỹ đạo.

Mà đúng lúc này, thiết bị liên lạc Miêu Anh có tiếng tín hiệu, hiển nhiên là từ phía phòng quan sát.

Vì thế, Miêu Anh giơ tay ra hiệu với Ngô Tú Mẫn, hai người không tiếp tục thẩm vấn Tôn Quốc Đống, mà là cùng nhau đứng dậy rời khỏi phòng.

Mà ngay tại lúc hai cô gái rời khỏi, Tôn Quốc Đống lại vững vàng ngồi trên ghế thẩm vấn, đôi mắt trở nên thâm thúy, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra răng nanh trắng noãn!

Nhưng mà nhìn từ góc độ nào đó thì màu trắng của răng nanh kia lại có vẻ dữ tợn…

⚝ ✽ ⚝

Vừa tiến vào phòng thẩm vấn, Tăng Khả lập tức báo cáo với Miêu Anh: “Chị Miêu, em vừa mới tra được Trương Dũng Sinh thật sự có giấy chứng nhận mắc bệnh tâm thần, hắn ta mắc chứng rối loạn nhân cách, hơn nữa còn hơi bạo lực với cường độ thấp…”

“Thật sự mắc bệnh à?” Miêu Anh lắc đầu thở dài: “Thế thì phiền toái rồi!”

“Đúng vậy!” Ngô Tú Mẫn chỉ vào Tôn Quốc Đống phía sau tấm kính một mặt, nói: “Không hề nghi ngờ rằng Tôn Quốc Đống chính là kẻ chủ mưu của vụ án giam giữ này! Tất cả những chuyện này đều là do ông ta bày ra!”

“Cho dù là Bạch Tuyết Phỉ, hay là đám người Trương Vũ Âm, Cù Tiểu Hoa đi nữa, đều là ông ta làm!

“Rất có thể là ông ta chỉ giao Bạch Tuyết Phỉ cho Trương Dũng Sinh để nhốt, còn những người khác thì đều là ông ta tự mình giam!”

“Nói cách khác” Tăng Khả nói: “Trương Vũ Âm và Cù Tiểu Hoa có mặt trên núi Tiêu Dao đều là do Tôn Quốc Đống thả! Mà Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa cũng vẫn còn trên tay của ông ta!”

“Thế này thì hỏng rồi!” Tăng Khả lo lắng mà nói: “Chuyện mà tổ trưởng lo lắng vẫn xảy ra! Nếu ông ta cự tuyệt nhận tội thì chẳng phải Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa sẽ chết à?”

“Không, không những thế!” Miêu Anh nặng nề mà thở dài: “Vấn đề khó hiện tại không chỉ là cứu sống Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa thôi đâu!”

“Ồ?” Tăng Khả nghi hoặc: “Còn cái gì nữa?”

“Căn cứ vào tình hình bây giờ” Ngô Tú Mẫn nói: “Kẻ có tội chỉ là Trương Dũng Sinh, còn Tôn Quốc Đống thì rất có khả năng thoát được tội!”

“Hả, tại sao?” Tăng Khả bất ngờ: “Trương Dũng Sinh đã chỉ ra và xác nhận Tôn Quốc Đống, chẳng lẽ chúng ta vẫn chưa làm được gì ông ta à?”

“Vấn đề chính là ở đây…” Miêu Anh nhíu chặt mày nói: “Nhìn thì có vẻ chúng ta đã nắm chắc được thắng lợi, nhưng thực tế thì lại không làm được gì tên Tôn Quốc Đống này cả!”

“Trương Dũng Sinh là người bệnh tâm thần, cho dù chúng ta có thể chứng minh hắn ta có năng lực nhận thức hành vi, thì cũng chỉ có thể đưa hắn ta lên toà án!

“Nhưng mà lời khai của hắn ta… lại không có hiệu quả!”

“Hả?” Tăng Khả không thể tin nổi: “Còn có khả năng này nữa sao?”

“Cho nên mới nói…” Miêu Anh xoay người nhìn kính một mặt: “Tên Tôn Quốc Đống này thật sự không đơn giản! Ông ta đã sớm nghĩ tới các chi tiết này rồi!”

“Biết có thể lợi dụng đứa con trai bị bệnh tâm thần để thực hiện kế hoạch của mình! Chỉ sợ là từ lúc ngồi tù, ông ta đã vạch ra tất cả những chuyện này rồi nhỉ?”

“Thế nhưng… Em không hiểu…” Tăng Khả nhíu mày nói: “Cho dù chúng ta không làm gì được Tôn Quốc Đống, nhưng con ông ta thì đâu thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật?”

“Nếu…” Tăng Khả nói ra sự nghi hoặc của mọi người: “Bọn họ không thả Bạch Tuyết Phỉ vốn vẫn còn sống ra, vậy thì chẳng phải mọi chuyện vẫn ổn à?

“Sao em cứ cảm thấy…” Tăng Khả chậc lưỡi nói: “Tôn Quốc Đống dường như có vẻ đang bán đứng con trai nhỉ? Bắt con trai làm tấm bia đỡ đạn thay mình à?”

“Có lẽ…” Ngô Tú Mẫn phân tích: “Trong lòng Tôn Quốc Đống có chấp niệm? Nếu những kẻ này đã hại mình ngồi tù, vậy thì ông ta cũng muốn đối phương nếm thử mùi vị ngồi tù là như thế nào!

“Đây cũng là… nguyên nhân tại sao Cù Tiểu Hoa còn sống”

“Thế nhưng…” Tăng Khả vẫn tràn ngập nghi hoặc: “Bạch Tuyết Phỉ đâu chọc ai chứ? Lúc Tôn Quốc Đống bị vu hãm ngồi tù, Bạch Tuyết Phỉ còn chưa sinh ra đâu! Tại sao ông ta không buông tha cho cô gái này?”

“Lúc trước, chúng ta đã phân tích rồi” Ngô Tú Mẫn nói: “Rất có thể là lúc bắt cóc Bạch Văn Hải, Tôn Quốc Đống vốn không muốn bắt cóc Bạch Tuyết Phỉ.

“Nhưng mà bởi vì thao tác sai lầm, bị Bạch Tuyết Phỉ thấy được tướng mạo, cho nên mới bất đắc dĩ bắt cóc luôn Bạch Tuyết Phỉ…”

“À…” Tăng Khả cố gắng suy nghĩ, sau đó nói: “Cũng là bởi vì có thêm một người, nên không vừa với phòng giam của chính ông ta, cho nên mới nhốt trong nhà của con trai?”

“Không… Cũng không phải…” Tăng Khả khó có thể lý giải: “Bạch Tuyết Phỉ nói rồi, ngay từ đầu cô ấy đã bị nhốt trong nhà của Trương Dũng Sinh rồi, không gặp ai nữa cả! Nói cách khác, phòng giam đã được hoàn thành từ lâu… Chuyện này…”

“Từ từ đã…” Miêu Anh đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô nhìn đồng hồ, hỏi: “Triệu Ngọc đâu? Đã đến lúc này rồi mà sao anh ấy vẫn còn chưa đến?”